"Cung chủ Tàng Kiếm cung Dư Tử Kiếm dẫn theo trưởng lão Phó Thanh Khâm cùng đệ tử Lý Tiêu Dao bái kiến Vô Úy phương trượng.
”“Mời Cung chủ vào trong điện nói chuyện.
”Vô Úy Tăng có chút kỳ dị nhìn nàng, tiếp đãi vừa đủ.
Nhưng Dư Tử Kiếm lại từ chối, tỏ vẻ không phải đến đây làm khách.
Sau đó nàng dùng thân phận Cung chủ Tàng Kiếm cung tạ tội với Thiên Long thiền trước mặt mọi người, đồng thời giao toàn bộ đỉnh núi ở trong Ỷ Thiên phong coi như bồi thường.
Nắng chiều rơi xuống, những tia nắng tan hết, sau đó là một đêm dài.
Nhưng mặt trời vẫn sẽ mọc, hóa thành ánh nắng ban mai ngập trời, tử khí đông lai.
Lý Thanh Sơn lười biếng nằm trên chiếc lá đa rộng bằng cái thuyền.
Ánh mặt trời mùa thu chiếu trên da bụng khiến hắn cảm thấy hơi say.
Dĩ nhiên uống mấy trăm vò rượu kia có thể mới là nguyên nhân, nhưng mà có vấn đề gì chứ?Gió nhẹ thổi qua, thoải mái tự tại.
“Thanh Sơn, ngươi nằm ở chỗ này đã mười ngày rồi.
”Giọng nói của Đại Dung Thụ Vương vang vọng trong tán cây.
"Phiền phức quá, được rồi, chính là vậy.
"Lý Thanh Sơn đổi lá đa sang một góc độ dễ phơi nắng hơn mới đột nhiên ý thức được lời nói của Đại Dung Thụ Vương, nghiêng đầu nói:“Mười ngày, lâu vậy rồi sao? Hắc, giống như vừa mới uống ly đầu tiên vậy!”Hắn bèn chộp lấy vò rượu, ừng ực một hơi uống hết sạch, tiện tay ném đi, vò rượu biến mất trong mây núi.
Hắn nằm xuống một cách thoải mái, ợ một cái, nửa ngâm nửa hát nói:"Hát cho rượu nghe, nhân sinh có bao nhiêu.
làm sao giải buồn, chỉ có rượu Đỗ Khang!”"Hừ, không ngờ Bắc Nguyệt Yêu Vương trong truyền thuyết lại chán chường vậy.
”Sâu trong mây núi lóe lên một tia ánh sáng trắng rồi rơi xuống, dừng trên tàng cây trên trời hóa thành một cô gái bạch y, làn da trắng nõn như sữa, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thánh thiện, từ trên cao quan sát Lý Thanh Sơn, mà điều dễ thấy nhất là đôi cánh trắng tinh không ai có sau lưng nàng.
“Cho nên?”Lý Thanh Sơn hàm hồ nói:“Ồ, dị nhân.
”Hắn mơ hồ nhớ lại người cùng họ hàng này.
Cái từ “dị nhân” này khiến nữ tử bạch y nhíu mày lại, đính chính nói:“Là thần tiên!”“Bệnh thần kinh!”Lý Thanh Sơn ha ha cười to, tán cây đong đưa.
Sắc mặt của nữ tử kia biến sắc, với tu vi vượt qua ba lần thiên kiếp của nàng không ngờ nàng lại cảm nhận được một áp lực dồi dào trong tiếng cười kia.
Cái tên Lý Thanh Sơn này quả nhiên không phải là hư danh, khiến nàng có thêm mấy phần cung kính.
"Ta là người cầm vàng trước điện của thần quốc Vân Trung, tên là Bạch Khiết.
Phụng lệnh của bệ hạ đến mời chư vị đến thần quốc một chuyến.
”"Ngươi tên là gì?"Lý Thanh Sơn thoáng sửng sốt.
“Bạch Khiết.
”Nữ nhân ngạo nghễ lặp lại.
"Tên hay!"Khóe miệng Lý Thanh Sơn hơi cong lên, nhìn kỹ trên dưới một phen khiến Bạch Khiết có một cảm giác không vui khó hiểu, nàng kiềm chế sự chán ghét trong lòng lại:“Mời đi theo ta!”“Không đi.
”Lý Thanh Sơn nói.
"Thế mà ngươi lại từ chối.
Đây là lời mời từ Vân Trung thành.
Ngươi có biết có biết bao nhiêu người muốn leo lên được Vân Trung thành nhưng không thể được không?”Bạch Khiết không thể tưởng tượng nổi nói.
“Tránh ra, ngươi đang chắn ánh nắng của ta đó.
”Lý Thanh Sơn không kiên nhẫn khoát tay.
"Được, hi vọng các hạ sẽ không hối hận!"Bạch Khiết hóa thành một đường ánh sáng màu trắng, biến mất ở chân trời.
Lý Thanh Sơn vừa uống rượu vừa đưa mắt nhìn.
“Tại sao ngươi lại từ chối?”Đại Dung Thụ Vương hỏi.
"Bớt giả bộ đi, ngươi không cảm giác được sao?"Lý Thanh Sơn đột nhiên lóe lên một tia linh quang:"Một Gốc đại dung thụ lớn vờ ngớ ngẩn, ha ha ha !”Sau khi nắm giữ Linh Quy Biến, tìm hiểu được quy luật, linh cảm của hắn càng ngày càng nhạy bén.
Lời mời lần này cũng không phải là sự nhiệt tình hiếu khách của huynh đệ dân tộc thiểu số, rõ ràng có ẩn chứa nguy hiểm.
“Chính vì vậy, ngươi không nên cự tuyệt!”Đại Dung Thụ Vương nói, với tính tình của Lý Thanh Sơn, nào có sợ hãi nguy hiểm gì.
"Ta hiện tại không muốn nữ nhân, cũng không muốn có kẻ địch, này, hình như ngươi không hề muốn ta ở lại chỗ này?”"Ngươi thì sao?"Đại Dung Thụ Vương hỏi lại, bầu trời tràn ngập trong bóng tối.
Rượu mà Lý Thanh Sơn uống đều là do hắn ủ bằng nhựa cây, Lý Thanh Sơn còn kén chọn khẩu vị nên hắn liền dùng quy luật vận chuyển, để số rượu này có hiệu quả chưng cất lên đến trăm năm, ngàn năm.
Rất nhiều tu hành giả, cả đời cũng không thể thấy được rượu linh trân quý vậy, thế mà tên này lại uống một lần mấy trăm vò giống như nước lã vậy.
Lý Thanh Sơn giống như một ông già ngồi xổm trong nhà, không có việc gì lại uống rượu say khướt, dĩ nhiên khiến cho Đại Dung Thụ Vương nhìn không vừa mắt.
"Chẳng phải ta cũng vì hộ pháp cho An sao?”Lý Thanh Sơn dang hai tay ra, An còn đang tu luyện dưới gốc cây, luyện chế lại những pháp khí bạch cốt kia lần nữa.
“Nàng không cần ngươi hộ pháp.
”Đại Dung Thụ Vương không chút khách khí vạch trần cái cớ của hắn, chất vấn:“Không phải ngươi có cửu chi chí sao?”"Không vội, không vội.