Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1855 - Chương 1866: Ta Đến Đây

Chương 1866: Ta Đến Đây

Ý say rượu trong mắt Lý Thanh Sơn tan biến, khôi phục lại dáng vẻ thanh tỉnh.

Hắn nhìn chằm chằm bầu trời cao ngất, hắn nằm ở chỗ này, không chỉ là lười biếng nghỉ ngơ.

Tu hành “Thần Ma cửu biến” đạt đến một cảnh giới tương đối ổn định, uống rất nhiều rượu linh cũng là để chuẩn bị tiến thêm một bước trong tu hành.

"Được rồi, ta sợ chí khí của ngươi yếu đi nên mới nhắc nhở ngươi, còn muốn uống không?”“Này, không dám uống nữa, nếu không thật sự phải trở mặt rồi.

”Lý Thanh Sơn nhảy dựng lên, bẻ khớp cổ:“Chuyện vũ nhân của ta.

”"Vũ nhân là một trong bảy chủng tộc lớn của dị nhân.

Tên nước là “Bạch”, tính tình cao ngạo thận trọng, tự xưng là thần duệ chân chính, xem thường những tộc khác bao gồm những dị nhân khác.

Còn về phần nhân tộc và yêu tộc thì không cần nữa, thành lập thượng thần quốc tên là “thành Vân Trung” để phân biệt với các thần quốc trên mặt đất của các dị nhân khác, từ lúc sinh ra đến khi chết, hai chân không dính bùn đất.

”"Chuyện này thật sự không bình thường, cũng không xem xem bây giờ là thời đại gì, lúc Đại Hạ lập quốc sao không thu thập đám người kia đi?”Lý Thanh Sơn tò mò hỏi.

"Vũ nhân là chủng tộc chịu ảnh hưởng từ chiến tranh ít nhất.

Mặc dù thực lực bọn họ bất phàm nhưng trời sinh chán ghét tranh giết cho nên ít hao tổn bên trong.

Mà từ thời đại thần quốc rất ít khi có chen chân vào những cuộc tranh chấp trên mặt đất, chỉ ra tay khi ma tộc ồ ạt xâm lấn, thay đổi càn khôn vào thời khắc mấu chốt, bị coi là lực lượng mang tính quyết định đối kháng với Ma vực.

”"Khi Đại Hạ thành lập, bọn họ luôn giữ thái độ trung lập từ đầu đến cuối.

Sau đó, dường như đã ký kết thỏa thuận nào đó, không tiến hành chiến tranh.

Về sau, rất ít khi thấy được tung tích của bọn họ.

Vân Trung thành cũng lưu trú ở phía đông Vân Châu, hoặc là trôi dạt trên biển”.

Đại Dung Thụ Vương một lần nữa thể hiện kiến thức sâu rộng của mình.

"Nghe vào thì giống như là một chủng tộc quang minh, chính nghĩa tràn đầy vĩ đại.

Nếu như tăng thêm tự do dân chủ, thật đúng là hết thuốc chữa.

Nhưng mà một chủng tộc vậy tại sao lại tìm đến ta gây phiền phức chứ?”"Có thể sự xâm lấn của Ma vực đã dẫn đến sự chú ý của bọn họ.

Còn vì sao lại tìm ngươi thì rất khó đoán.

Ngươi từ chối lời mời là đúng, trải qua năm ngàn năm phát triển, thực lực của Vũ nhân sợ là chỉ đứng sau Đại Hạ, quả thật không thể thăm dò được.

”Lý Thanh Sơn cho rằng dị nhân vốn có thiên phú dị bẩm.

nếu như có thêm kích thước khổng lồ nữa, cường giả vượt qua ba lần thiên kiếp nhất định không phải là số ít.

Nhưng mà chỉ cần hắn không đến chỗ “Vân Trung thành” kia thì những vũ nhân này cũng không làm gì được hắn, ngược lại cũng không cần quá lo lắng.

"Đến lúc ra ngoài đi dạo rồi.

”Lý Thanh Sơn thò tay vào trong Tu La Trường, rút Mạt Lộ Cuồng Hoa Đao ra.

Vết thương phía trên đều đã được khôi phục lại như ban đầu, ánh sáng chói mắt càng thêm sắc bén.

Trước khi phi thăng còn có không ít chuyện phải kết thúc.

"Long Vương Mặc Hải, ta đến đây!"Cùng lúc đó, cách đó hàng ngàn dặm, một ánh sáng màu trắng bay vào cung điện thấp thoáng trong mây.

"Hắn từ chối rồi?""Vâng.

""Thực lực thế nào?""Không giống nhau, nhưng không phải không có đối thủ, càng không thể so sánh với bệ hạ.

”"Vậy thì chuẩn bị mời những vị khách chân chính của chúng ta đi!”Một hòn đảo cô độc trong Mặc Hải, Chử Đan Thanh đang tập trung vẽ tranh, Long Vương Mặc Hải đứng chắp tay sau lưng, thỉnh thoảng hướng dẫn.

Đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn lên, trong con ngươi trống không ngưng tụ một đôi mắt rồng.

"Đan Thanh, hôm nay tới đây trước đi!""Vâng, sư phó.

""Rời khỏi Mặc Hải.

"“Hả?”Chử Đan Thanh kinh ngạc.

"Hắn đến rồi.

""Thật sự không đánh nhau là không được sao?""Không đánh không được.

"Long Vương Mặc Hải đi ra khỏi nhà, tầm mắt phóng ra biển lớn, đối mặt với một đôi mắt màu đỏ.

Lý Thanh Sơn đưa lưng về phía nắng chiều, đứng trên một tảng đá ngầm màu đen.

Trong gió biển tràn ngập mùi mực, hắn nâng mái tóc đỏ của mình lên.

Lòng đầy tò mò, hắn cúi người xuống giống như một con mèo lớn, không biết nước ở Mặc Hải có vị gì.

"Này, bên kia, nước biển không uống được đâu!”Một ngư dân đang điều khiển thuyền đánh cá của mình quay trở lại bờ, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn không thể không lớn tiếng cảnh báo.

Lý Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên, người đánh cá nhìn thấy mái tóc đỏ kia không phải bị mặt trời lặn nhuộm đỏ, đôi con ngươi màu đỏ như ẩn chứa ma lực khiến hắn câm như hến.

Lý Thanh Sơn vẫn uống một ngụm nước biển, vị đắng mặn chát lan tràn trong miệng, ừng ực nuốt xuống, thè cái lưỡi bị nhuộm đen sì ra, tự nhủ:“Đúng là rất khó uống, nhưng mùi vị cũng khá đặc biệt đấy!"Rồi hắn vẫy tay với ngư dân:“Này, lão ca, mau về nhà đi, gió bão sắp đến rồi.

”“À.

được…”Ngư dân phục hồi tinh thần lại, vội vàng dùng hết sức chèo thuyền.

Bình Luận (0)
Comment