Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1858 - Chương 1869: Càng Thêm Kính Nể

Chương 1869: Càng Thêm Kính Nể

Trong lòng Tự Bảo run lên, nàng căn bản không thể phân biệt được bản tôn của Long Vương Mặc Hải, hoặc là căn bản không có cái gọi là bản tôn, Mặc Hải chính là Long Vương, Long Vương chính là Mặc Hải, Mặc Hải không làm, Long Vương bất diệt.

"Chỉ có thể coi là trò chơi trong cuộc thôi, nha đầu à.

Ngươi nhìn cho kỹ đi, có lẽ đây là kẻ thù lớn nhất của nhà ngươi.

”Cố Nhạn Ảnh nói.

“Kẻ thù lớn nhất của nhà ta?”Tự Bảo nhướng mày, lại thở dài một tiếng, có chút không phục nói:“Ta không muốn vì kế hoạch không sao rõ được mà trở thành kẻ thù đâu!”Cố Nhạn Ảnh mỉm cười vỗ đầu nàng, đôi mắt chim ưng từ đầu đến cuối vẫn như cũ, xuyên qua ngăn trở của gió bão sóng biển, nhìn chằm chằm vào biển sâu Mặc Hải.

"Lý Thanh Sơn, đến nước này rồi mà ngươi còn cho rằng ngươi có thể thắng sao?”Hàng trăm con Mặc Long đồng thời lên tiếng, biển mây bị xé toạc một lần nữa ghép lại, ngưng tụ thành núi mây càng thêm dày đặc, âm u.

"Hợp nhất với cả Mặc Hải quả thật là một thủ đoạn tài ba.

Nếu như không hỏi câu hỏi ngu xuẩn như vậy càng khiến ta thêm kính nể!”Lý Thanh Sơn giang cánh tay ra giống như muốn thâu tóm toàn bộ biển trời:“Tới đi!”Tiếng rồng ngâm vang vọng khắp trời biển, tầng mây rơi xuống, biển lớn sôi trào giống như trời đất đang sụp đổ muốn nghiền nát Lý Thanh Sơn thành từng mảnh.

Phóng mắt nhìn xung quanh, trăm con rồng lớn cùng nhau đánh tới.

Lý Thanh Sơn nhảy lên, ma khí tỏa ra, đấu ma phụ thể, ánh đao hỗn loạn, cuồng đồ mạt lộ!Dòng thời gian dường như chậm lại, mỗi một động tác đều rất rõ ràng giống như ngưng đọng lại, giơ tay, nhướng mày, xoay tròn, vung đao.

Gió lớn nổi lên, Hổ Ma nhảy múa điên cuồng!Trong thoáng chốc, Lý Thanh Sơn đã biến mất, hóa thành một con gió lớn nóng rực như lửa, mũi đao sắc bén lóe lên, tiếng gió gào thét giống như chiến ca cắn nát hết tầng mây, Mặc Hải, rồng lớn!"Ha ha, chỉ dựa vào việc nhân lên số lượng thì làm sao có thể đánh bại ta được? Nếu như ngươi là Mặc Hải, vậy ta sẽ đánh nát cả Mặc Hải này.

”Gió bão màu đỏ xông ngang đánh thẳng, rong ruổi ngang dọc, cho dù Long Vương Mặc Hải hóa thân bao nhiêu cũng không thể làm gì được hắn.

Trong lúc nhất thời, một trận mưa đen như thác đổ từ trên trời rơi xuống, bị gió bão thổi bay, Mặc Hải lắc lư.

Long Vương Mặc Hải trầm mặc, bất tri bất giác hắn đã trở nên mạnh mẽ đến trình độ như vậy rồi sao?"Cuối cùng, đã đến lúc quyết định thắng bại rồi.

”Cố Nhạn Ảnh tự lẩm bẩm.

Nhiều bóng rồng trở lại làm một, nhìn chằm chằm vào gió bão màu đỏ.

"Thiên thu đẹp như tranh.

"Với giọng nói trầm ấm của Long Vương Mặc Hải, gió bão biển khơi, mây mù và mưa lớn trong nháy mắt đóng băng, tất cả màu sắc biến mất, tất cả âm thanh cũng biến mất, chỉ còn lại sự tĩnh lặng của màu đen và trắng, giống như một bức tranh rộng lớn.

Cả người Chử Đan Thanh bị mưa xối ướt sũng, tay phải nắm chặt bút lông sói nhìn chằm chằm vào biển lớn cuồn trào, nhưng từ đầu đến cuối đều chưa từng rơi xuống.

Hai bên đều là mối quan tâm của hắn, tuyệt đối không hy vọng nhìn thấy bất kỳ bên nào thất bại, trong lòng tràn đầy cảm giác mâu thuẫn và xung đột.

Cho đến giờ phút này, tròng mắt chợt sáng lên, Bích Huyết Đan Thanh chảy ra, không còn tồn tại sự lo âu, trong lòng chỉ còn lại một cuộn tranh.

Lý Thanh Sơn sửng sốt một chút lại phát hiện bản thân đã khôi phục lại hình người, nhìn tay phải nồng mùi mực đen nhánh của mình giống như được vẽ từ họa sĩ đại tài, rõ ràng rành mạch sinh động như thật.

Dùng từ như vậy để hình dung bản thân hình như hơi kỳ quái nhưng cảm giác lại thật sự như vậy.

"Ta vốn là không muốn sử dụng chiêu này, nhưng dựa vào trời đất bên trên Mặc Hải, thậm chí còn có sức mạnh Ngũ Tuyệt thì chiến thắng có hơi không anh hùng.

”Long Vương Mặc Hải hoặc là nói Mặc Vô Ngân đi về phía hắn, dưới chân dâng lên từng vòng sóng gợn màu mực, từ sâu đến nông, vô cùng huyền diệu, cơ thể liên tục biến hóa giữa người và rồng nhưng lại cho người ta một loại cảm giác tự nhiên như ý.

Tuy nhiên, Lý Thanh Sơn cảm thấy mình hoàn toàn bị cắt đứt với thế giới, không thể hấp thụ một chút linh khí nào của trời đất, thậm chí không thể cảm nhận được sự tồn tại của trái đất, vì vậy hắn hiểu rõ ràng đây mới chính là sân nhà của Long Vương Mặc Hải.

"Thắng làm vua, gì mà anh hùng hay không chứ? Nói cứ như ngươi đã thắng rồi vậy.

”Lý Thanh Sơn vung Mạt Lộ Cuồng Hoa Đao màu mực lên.

Trời đất đều im lặng, tiếng gió, tiếng mưa và tiếng sóng đều hòa quyện vào bức Họa Quyển, những thứ không ngừng thay đổi đó là người màu đen và rồng.

Trong những âm thanh đó, những vết màu đen không ngừng tạo thành những đường dài với tốc độ cực nhanh , chỉ thấy hai vết đen hùng hồn phóng khoáng, tung hoành ngang dọc, lúc hợp lúc lại phân ra, càng ngày bay với tốc độ càng nhanh.

Cuối cùng dường như lại quấn quýt với nhau, tạo thành một vòng xoáy xoay tròn với tốc độ cực nhanh, bức Họa Quyển bỗng chốc trở nên cực kì hỗn độn.

Mọi người đều chăm chú quan sát trận chiến, chỉ có Chử Đan Thanh là chăm chăm nhìn vào bức Họa Quyển.

Máu tươi trên cổ tay của hắn tuôn ra chạy dọc theo ngón tay đến ngòi bút, rồi phi nước đại trong bức tranh.

Máu tươi của Đan Thanh hóa thành màu mực.

Bình Luận (0)
Comment