Sắc mặt hắn dần dần tái nhợt, nhưng tinh thần chiến đấu lại được tăng cường, hắn mang theo mấy phần say mê và cuồng nhiệt, bỏ hết tất cả những mối bận tâm trong đầu, trước mặt chỉ có ta và tranh.
Cố Nhạn Ảnh cũng ngạc nhiên nhìn lại rồi quay người và tiếp tục xem trận chiến.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên có âm thanh “răng rắc” vang lên một cách cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại rất rõ ràng, như vang vọng trong lòng mọi người, phá vỡ sự tĩnh lặng giữa trời đất.
Một bóng người từ trên không trung rơi xuống, phịch một tiếng rơi vào trong Mặc Hải, rồi lại chậm rãi bay lên, đó chính là Lý Thanh Sơn.
Hắn nhắm hai mắt lại, để cơ thể bất động và trôi lững lờ trên mặt biển, ở chỗ vết thương không phải là máu đỏ tươi, mà là màu đen của mực.
Cố Nhạn Ảnh thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi đến bên cạnh hắn thì lại trở thành tiếng thở dài.
"Thắng bại đã định!"“Hắn đã tử trận?”Tự Bảo có chút khó tin.
Cố Nhạn Ảnh lắc đầu.
“Hắn đã thắng.
”Lý Thanh Sơn đột nhiên mở mắt ra, rồi yên lặng nhìn lên trời, khóe miệng hắn nở ra một nụ cười:“Long Vương, ngươi thua rồi!”Hắn còn chưa nói xong, thì liền có một âm thanh răng rắc truyền đến, từ nhỏ nhẹ biến thanh tiếng rống đáng sợ, nó ầm ầm xuyên qua Mặc Hải.
Họa Quyển dần dần sụp đổ và lần lượt rơi xuống biến, trời đất lại trở nên rực rỡ, đó là ánh hoàng hôn cuối cùng trước khi mặt trời lặn.
Tất cả người xem đều cảm thấy ngây người, hóa ra trận chiến chỉ kéo dài trong thời gian ngắn như vậy.
Mặc Vô Ngân đột nhiên lại xuất hiện một lần nữa, hắn đứng trên biển cách đầu của Lý Thanh Sơn chỉ vài thước, rồi nhìn chằm chằm vào hắn.
“Sao, còn muốn đánh sao?”Lý Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn hắn.
Linh khí của trời đất như rót vào cơ thể hắn, sức mạnh ghê gớm của lòng đất truyền cho hắn sức mạnh vô tận, ngọn lửa phượng hoàng bùng cháy giúp hắn loại bỏ vết mực và phục hồi vết thương, thậm chí tay chân bị gãy cũng được trái sinh.
“Thiên Thu Nhập Họa quả nhiên là một chiêu thức rất lợi hại, đặc biệt là ở trên Mặc Hải.
Nhưng mà cũng không thể địch lại được với nắm đấm của ta.
”Lý Thanh Sơn dơ nắm đấm của bàn tay phải vừa được tái sinh từ trong ngọn lửa lên, lực chấn động của nó quả thực có thể khắc chế được loại chiêu thức này, Mạt Lộ Cuồng Hoa Đao phát ra âm thanh dịu dàng:“Hả, còn có đao!”Mặc Hải Long Vương không nói lời nào, cũng không ra tay.
Có một chuyện mà hắn rất rõ, đó là cho dù có toàn bộ Mặc Hải làm chỗ dựa, thì cũng không thể nghiền ép được Lý Thanh Sơn, điều này chỉ để bản thân kéo dài thêm thời gian, không thể bị đánh bại nhanh như vậy được.
Nói tóm lại, sức mạnh hủy diệt của Mặc Hải Long Vương không thể vượt qua được mai rùa và da trâu, nghiền nát xương hổ của Lý Thanh Sơn và dập tắt ngọn lửa của Phượng Hoàng được.
“Thật kỳ lạ, vậy mà ngươi lại không có bất cứ thần thông thiên phú nào.
”Lý Thanh Sơn nói, Mặc Hải Long Vương đã thi triển rất nhiều phương pháp nhưng lại không có cái nào trong số đó là thần thông thiên phú thật sự, mà đối với Yêu tộc mà nói thì thần thông là gốc rễ của mọi thứ.
Nếu Mặc Hải Long Vương có bất cứ phép thần thông mang tính công kích nào đó, có thể phóng sức mạnh khổng lồ của Mặc Hải ra ngoài thì kết quả thắng bại chưa thể phân định được.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là thái tử Mặc Vũ của Yêu tộc Thanh Châu năm xưa yếu hơn Mặc Hải Long Vương rất nhiều, nhưng lại có thể thi triển được thần thông thiên phú.
“Vì ta không phải là Yêu.
”Mặc Hải Long Vương cuối cùng cũng chịu mở miệng.
“Há, ngươi đưa Mặc Vũ từ trong tranh ra biến thành Yêu, mà không thể tự giúp mình sao? Nghĩ đến lại khiến người ta bực mình, người mà ta luôn coi là một kẻ địch mạnh hóa ra lại chỉ là một bức tranh, có thể nói là Họa Hồn!”Lý Thanh Sơn lắc đầu, đột nhiên nhảy lên, một quyền đánh chết Mặc Vô Ngân, giọt mực bắn tung tóe khắp trời.
"Nhưng bất luận ngươi có muốn đánh hay không, khi chưa hoàn toàn đánh bại được ngươi thì ta sẽ không dừng lại!”Bóng dáng của Mặc Vô Ngân lại ngưng tụ ở phương xa trên bầu trời, hắn khẽ gật đầu với Lý Thanh Sơn, nếu bây giờ hắn bỏ cuộc thì đó chính là sỉ nhục lớn nhất.
Nhưng biết mình không địch lại và vẫn cố tình dây dưa thì cũng không phải là phong cách của hắn, long nhãn biến mất rồi lại trở nên trống rỗng, thần sắc nhất thời trở nên có chút thâm trầm.
Lúc này, Chử Đan Thanh đã hoàn thành nét vẽ cuối cùng, và những gì hắn mô tả không phải là quá trình của trận chiến khốc liệt, mà là cảnh đầu tiên của rồng và hổ gầm nhau.
Trong trận chiến khốc liệt tiếp theo, mọi thứ dường như được hòa vào bức tranh, mang đến cho mọi người trí tưởng tượng vô tận.
Hắn lộ ra nụ cười nhạt, hơi thở vô cùng yếu ớt, chợt ý thức được trận chiến đã kết thúc, hắn nhìn quanh tìm bóng dáng của Mặc Hải Long Vương, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói:“Tranh đẹp.
”