“Sư phụ!”Chử Đan Thanh đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Mặc Hải Long Vương đang nhìn bức tranh với đôi mắt trống rỗng, khen ngợi hắn.
"Ngươi đã đạt được một chút tinh hoa về của nét vẽ của Ngũ Tuyệt rồi, tiếp theo có thể tự mình từ từ luyện thêm.
”“Sư phụ, ngươi.
”Chử Đan Thanh dường như đã cảm giác được gì đó.
“Ra ngoài lâu rồi, đã đến lúc phải trở về thôi.
”Mặc Hải Long Vương trầm mặc nói, đột nhiên tay áo vung lên, Mặc Hải một lần nữa khuấy động một cách kịch liệt, một vòng bờ biển dần dần phai màu mực, thu nhỏ lại về hướng trung tâm, giọt mực cuối cùng bay lên trời, rồi lơ lửng trong lòng bàn tay của Mặc Hải Long Vương, rồi bắn vào vùng đan điền của Chử Đan Thanh, sau đó cuồn cuộn trong mạch máu.
Tuy nhiên, Mặc Hải bên dưới lại hiện ra một màu xanh lam, tiêu trừ hết sự ánh hưởng của Ngũ Tuyệt Tiên Nhân đã tồn tại hàng ngàn năm, biến thành một vùng biển khơi xanh thẳm.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, bóng dáng của Mặc Hải Long Vương đã biến mất theo gió, Chử Thanh Đan đưa tay ra, nhưng chỉ chạm vào làn gió biển ấm áp.
Cùng lúc đó, trong hư không xa xa, trên một mảng tường sơn trắng như tuyết, một con Mặc Long dần hiện ra, nó như đang muốn bay lên, nhưng hai hốc mắt nó trống rỗng, nhất thời không có sức lực, chỉ có thể mặc kẹt trên bức tường.
Dường như có hai bóng người hiện lên, một người áo xanh, một người mặc áo bào màu vàng.
Người mặc áo hoàng bào nói:"Tại sao đạo hữu lại ngừng vẽ, và chỉ vẽ rồng mà không hoàn thành đôi mắt, điều đó làm mất đi sự quyến rũ của nó.
"Người đàn ông mặc áo xanh trả lời:"Nếu vẽ mắt thì nó sẽ bay lên trời, hãy quên nó đi!""Ồ, cũng hay, cũng hay.
"Tuy nhiên, vẻ mặt của người mặc hoàng bào có vẻ không tin, một người tu hành đã chăm chỉ khổ luyện hàng ngàn năm, và việc phi thăng là vô cùng khó khăn, thật nực cười khi nói rằng sẽ phi thăng ra khỏi bầu trời chỉ dựa vào bức tranh này .
Người đàn ông mặc áo xanh nhìn con rồng trong bức tranh với một nụ cười như thể hắn không nhận ra điều đó.
Mặt trời lặn xuống, mặt trăng mọc lên, ánh sáng chiếu khắp nơi.
Chử Đan Thanh nhớ lại tất cả những chuyện đã trải qua trong những năm nay, không kiềm được mà khóc như mưa, hắn lấy ống tay áo lau nước mắt, thì ống tay áo lại dính mực, lại sửng sốt một hồi.
“Đan Thanh, ngươi không sao chứ?”Lý Thanh Sơn đi tới, quan tâm hỏi han, nhưng chỉ thấy toàn thân Đan Thanh nhuốm một màu đen kịt đến nỗi nếu đứng trong bóng tối sẽ không ai phát hiện ra hắn, thật sự là đen thui như mực, ngay cả tròng trắng của mắt cũng hoàn toàn biến thành màu đen.
“Ta.
”Chử Đan Thanh nhìn vào đôi bàn tay của mình, hắn hiểu ra rằng Mặc Hải Long Vương đã dùng phép thần thông siêu phàm của mình đem toàn bộ sức mạnh của Mặc Hải dung hòa vào trong cơ thể của hắn, vậy nên hắn càng không kìm được mà cảm thấy buồn rầu, khóc lóc thảm thiết.
“Này, đừng khóc nữa, quá lãng phí rồi.
”Lý Thanh Sơn biết rằng hiện tại Chử Đan Thanh căn bản không thể kiểm soát được sức mạnh này, chứ đừng nói đến việc tiếp thu được nó.
“Thanh Sơn, chuyện mà ngươi đã đồng ý với ta còn được tính không?”Chử Đan Thanh lau nước mắt rồi hỏi Lý Thanh Sơn.
“Đương nhiên rồi.
”Lý Thanh Sơn cười đáp.
“Họa Chủng sắp mở ra rồi.
”“Vậy ta sẽ đi cùng ngươi chuyến này.
”Phượng Hoàng bay trên bầu trời, hướng về phía Mặc Hải, có một cô gái cầm thanh trường đao đứng thẳng trên lưng Phượng Hoàng nhìn về phía hỗn loạn đằng xa, nàng dùng cây trường đao chỉ về phía đó, vừa trẻ con vừa kiêu ngạo nói:“Này, nhanh lên, đã bắt đầu rồi!”“Biết rồi, biết rồi, nếu không phải sợ ngươi bị ngã thì ta bay chậm như vậy làm gì? Ngươi cũng đừng có thị uy trước mặt ta, dù sao ta cũng là ca ca của ngươi!”Lý Phượng Nguyên tăng tốc, hắn cũng nóng lòng muốn đi tới trận chiến, lẩm bẩm nói:Đại lão phụ cũng thật là, chuyện như vậy mà cũng không báo cho ta biết!”"Câm miệng…"Hổ Nữ vừa mở miệng thì gió liền tràn vào trong khoang miệng, khiến cho cơ thể bị lảo đảo mà đứng không vững, rất nhanh sau đó liền ngã xuống.
Lý Phượng Nguyên mỉm cười, tiểu nha đầu này, để xem ai phải im miệng.
Đột nhiên một đường ánh sáng màu trắng hạ xuống, cản đường đi của bọn họ, Bạch Khiết dùng vẻ mặt trang trọng nói:“Phượng Hoàng Thần Điểu, Ngô Vương muốn mời ngươi đến thành Vân Trung.
”“Tránh ra, chó ngoan không cản đường.
”Lý Phượng Nguyên sốt ruột vẫy cánh, cố gắng đi đường vòng.
“Ta nói Ngô Vương mời ngươi đến thành Vân Trung.
”Một tia sáng lóe lên, Bạch Khiết lại đứng phía trước, giọng điệu càng thêm phần đáng tin.
“Đường đường là Phượng Hoàng Thần Điểu mà lại ăn nói thô tục như vậy, đúng là cha nào con nấy.
”“Ngươi muốn đánh nhau?”Lý Phượng Nguyên trợn tròn hai mắt.
"Không phải ta muốn, nhưng mệnh lệnh của bệ hạ không thể làm trái, nếu như ngươi cứ nhất quyết phản kháng, thì ta nhất định phải ép buộc.
"Bạch Khiết dang rộng đôi cánh tạo thành những vòng sáng màu trắng, nàng thể hiện sức mạnh phi thường của tu vi ba lần vượt qua Thiên Kiếp.