Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1861 - Chương 1872: Buông Nàng Ấy Ra

Chương 1872: Buông Nàng Ấy Ra

“Ta muốn xem rốt cuộc tên ngu ngốc như ngươi thì có tài cán gì!”Lý Phượng Nguyên không hề sợ hãi, chỉ cần phun ra một luồng lửa đã có thể nhấn chìm được Bạch Khiết ngay lập tức.

Vài điểm sáng màu trắng lóe lên, vài mũi tên ánh sáng cuồn cuộn xuyên qua ngọn lửa.

Lý Phượng Nguyên vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị mũi tên ánh sáng quét qua, tạo thành nhiều vết thương, từng mảnh lông cũng bị rơi xuống.

Bạch Khiết toàn thân được bao phủ bởi ánh sáng màu trắng, hắn kéo cây cung dài, khinh thường nói:"Dù là Thần Điểu thì chẳng qua cũng chỉ là một Yêu Soái mà thôi.

”Nhưng trong lòng nàng lại có chút cảm khái, quả thực không hổ là Phượng Hoàng.

Mặc dù đại đa số những mũi tên nàng bắn ra chỉ để thăm dò, nhưng cũng không hề nương tay, kết quả là không có mũi tên nào chí mạng.

“Tên này không dễ đối phó, những Yêu Vương bình thường không thể so được, chi bằng nên đi trước thì tốt hơn! Ngươi giữ vững vào, ối!”Lý Phượng Nguyên còn chưa xong thì Hổ Nữ đã thò mười móng vuốt sắc nhọn của mình ra.

Nàng bấu thật chặt vào lưng hắn, nhưng vào lúc này nàng không quan tâm đến những điều đó.

Sau một tiếng kêu của Phượng Hoàng, hắn đã dang rộng đôi cánh ra và bay cao.

Chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một đường ánh sáng màu sắc uốn lượn trên bầu trời.

Hắn bay về phía Mặc Hải, đây chính là thần thông thiên phú của hắn – Phượng Tường Thiên Lý.

Bạch Khiết thu hồi cây cung dài của mình, rồi biến thành một luồng sáng trắng đi theo ngay sau hắn.

Nhưng nàng lại ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng bản thân không thể dễ dàng vượt qua được Lý Phượng Nguyên, nếu như thật sự để bọn họ chạy trốn đến Mặc Hải, thì coi như công cốc rồi, nàng vung tay phải lên, một đường sáng màu trắng toát bay đi.

Ánh sáng có màu sắc di chuyện một cái, Lý Phượng Nguyên tránh vòng tròn ánh sáng, nhưng lại cảm thấy trên lưng nhè nhẹ, hắn quay đầu lại nhìn.

“Sao, không cần nàng ấy nữa sao?”Bạch Khiết nhấc gáy Hổ Nữ lên, Hổ Nữ gầm gừ một trận rồi nhe nanh vuốt ra, nhưng tiếc răng lại không thể thoát ra được người mạnh mẽ như vậy.

“Buông nàng ấy ra cho ta!”Lý Phượng Nguyên vô cùng tức giận.

“Nàng ấy không có ích gì cho ta cả, nếu ngươi chịu đi cùng ta thì ta sẽ thả nàng ấy ra.

”Bạch Khiết cười nói.

“Đừng nghe ả tiện nhân này!”Hổ Nữ hét lên.

“Đúng là thô tục đến đáng khinh!”Bạch Khiết nhíu mày, lập tức tăng thêm mấy phần sức mạnh lên bàn tay.

Hổ Nữ nghiến răng, nhưng không nói gì.

“Được, ta đi với ngươi.

”Lý Phượng Nguyên nói.

Bạch Khiết vung tay áo, những vòng ánh sáng bay ra từ miệng ống tay, trói thật chặt Lý Phượng Nguyên lại.

“Nhanh thả nàng ấy ra, ngươi dám nuốt lời, ta sẽ, ta sẽ.

”“Há, ngươi sẽ làm sao?”Bạch Khiết nói.

“Ta sẽ lấy mạnh đổi mạng với ngươi.

”“Hừ, ta sẽ lừa ngươi?”Bạch Khiết khinh thường nói, rồi tiện tay ném Hổ Nữ ra ngoài, rồi biến thành một luồng sáng trắng và xuyên qua không trung.

Hổ Nữ điều chỉnh lại cơ thể giữa không trung, sử dụng tứ chi đạp gió mà đi, chạy nhanh để đuổi theo nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng trắng biến mất ở phía đông.

Nàng hừ một tiếng, rồi lại quay đầu nhìn về phía Mặc Hải.

"Nhưng ngươi không sợ ta tìm được bổn thể của sư phụ ngươi rồi giết lần nữa sao?”Lý Thanh Sơn cười hỏi Chử Đan Thanh.

"Ngươi.

Ta.

"Chử Đan Thanh sửng sốt một chút, sắc mặt biến đổi, nhưng trên khuôn mặt đen như mực khó có thể nhìn ra sự thay đổi của biểu cảm đó.

“Vậy ngươi không cần đi với ta.

”“Chuyện đã hứa sao không thực hiện được.

”Lý Thanh Sơn cười to một tiếng:“Yên tâm đi, đây là trận chiến cuối cùng của chúng ta rồi.

”Chử Đan Thanh thở dài một hơi, đây có thể là kết quả tốt nhất rồi!"Chúc mừng đạo hữu đại thắng.

"Cố Nhạn Ảnh chắp tay chúc mừng, Tự Bảo đứng bên cạnh nhìn Lý Thanh Sơn từ trên xuống dưới, như đang nhìn một con thú hiếm và lạ nào đó.

“Đương nhiên rồi.

”Lý Thanh Sơn nói.

"Đan Thanh, ngươi nên chuẩn bị thật tốt!"Cố Nhạn Ảnh nghiêm túc nói.

"Được, bây giờ ta đi tu luyện.

"Chử Đan Thanh xoay người rời đi.

Lý Thanh Sơn lắc đầu, buông tay hỏi:"Cố thống lĩnh, sức mạnh hiện tại của ta như thế nào?"“Một góc của Cửu Châu.

”Năm xưa nàng từng nói với hắn, "Thanh Châu ba vạn dặm, giang hồ cũng chỉ bằng một góc", khi đó hắn chỉ là một tên chân ướt chân ráo mới bước chân vào giang hồ, nhưng bây giờ đối với hắn mà nói thì thiên hạ Cửu Châu cũng giống như dòng sông chảy, dòng nước cứ luôn chảy mà không giữ lại được.

“Ta còn nợ ngươi một chuyện, có thể ngươi đã hiểu rồi, nếu không đợi đến khi ta phi thăng thì chỉ như nước đổ vào giỏ trúc, cũng chỉ vô dụng.

”"Thời cơ chưa tới, chuyện này không thể cưỡng cầu.

""Ồ, chẳng lẽ sức mạnh như thế này còn chưa đủ sao?"Lý Thanh Sơn có chút kinh ngạc.

"Theo kinh nghiệm của ta, thì những chuyện không cưỡng cầu là do chưa đủ mạnh.

”"Cũng có thể như vậy.

"Cố Nhạn Ảnh nói.

Bình Luận (0)
Comment