"Hơn nữa ở Cửu Châu ta còn có chỗ dựa, nhưng một khi đã phi thăng phì cũng không có ưu thế gì nữa, huyết thống thì nửa người nửa yêu, thậm chí sẽ trở thành bất lợi, cho dù là đến Nhân Đạo hay là Yêu Thú Đạo thì cũng sẽ có gì đó bất tiện và lúng túng.
Nếu như muốn đi xa hơn, thì trước khi mất đi ưu thế buộc phải tạo ra ưu thế lớn hơn.
Nói thì hơi dài dòng nhưng ngươi có thể hiểu được tâm tình của ta chứ! Có lẽ là ngươi không thể hiểu được, dù sao thì những truyền thừa mà người có cũng ngoài sức tưởng tượng, ta mong chuyện này sẽ nhận được sự giúp đỡ của ngươi.
”“Được, ta có thể hiểu được, ta cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ ngươi.
Cho dù không có ngươi thì ta cũng sẽ cùng Vũ Nhân Vương của ngươi tỉ thí một trận.
”Lý Thanh Sơn nhìn Cố Nhạn Ảnh dường như đã trở thành người nói nhiều hơn lại cảm thấy có chút ngại ngùng, mặc dù hắn có ưu thế lớn như vậy nhưng thực sự không có tư cách để nói “con gái Thần Ưng”, hơn nữa nàng còn không ngừng phấn đấu và lên kế hoạch để thay đổi vận mệnh của chính mình.
"Cảm ơn!"Cố Nhạn Ảnh khẽ gật đầu, khôi phục lại trạng thái bình thường:"Nhưng là ngươi vẫn không hiểu, ta dẫn ngươi tới đây sở dĩ là để nói cho ngươi biết chuyện này không đơn giản chỉ là là dùng sức mạnh để giải quyết.
Đã nhiều năm như vậy rồi, cho dù là Vũ Nhân Vương không thể luyện hóa triệt để chiếc lông vũ đó để tiếp nhận truyền thừa trong đó, nhưng chỉ cần hắn thi triển một chút sức mạnh thì sẽ rất kinh khủng, thậm chí ta còn sợ rằng hắn đã trở thành người mạnh nhất trong thiên hạ.
”"Vậy ngươi tính đối phó với hắn như thế nào?"“Ta không có ý định đối phó với hắn, dựa vào tuổi thọ của Vũ Nhân thì hắn đã đạt đến cực hạn, tất cả những biện pháp để kéo dài mạng sống gần như hắn đã dùng hết, ta vốn định luộc chín hắn.
Tất cả những kẻ tham vọng ở trong bóng tối sẽ nhân cơ hội ra tay, thế lực của thành Vân Trung rất mạnh nên sẽ rơi vào hỗn loạn, ta có thể lợi dụng thời thế để hành động!”Cố Nhạn Ảnh dơ móng vuốt lên không trung , như thể nàng đã nắm lấy chiếc lông vũ thần kỳ trong tay.
Đến lúc đó, cho dù là Ưng Thần cũng sẽ trở thành đối thủ của nàng, có thể phải dùng một chút thủ đoạn chiến đấu với nhau, và nàng cũng đã chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn, Lý Thanh Sơn sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất.
Nhưng khi nàng mở tay ra, trong đó không có gì, nàng bất đắc dĩ nở nụ cười, nàng đã hi vọng Vũ Nhân vương có thể sống thêm vài năm, cho nàng đủ thời gian trưởng thành, như vậy thì nàng mới có thể nắm chắc được tương lai, ai mà ngờ được sẽ có sự thay đổi như vậy, vị thần của tộc loài chim đã biến mất nhiều năm nay lại một lần nữa xuất hiện ở Cửu Châu.
Sức mạnh mà Phượng Hoàng sở hữu là biểu tượng của sự sống vĩnh hằng.
Vũ Nhân Vương mang theo Lý Phượng Nguyên chắc chắn là để kéo dài sinh mệnh, nếu như mặc kệ không quan tâm thì không ai có thể đoán được lần này sẽ kéo dài được bao lâu, trăm năm, ngàn năm và thậm chí còn lâu hơn!"Cho nên, thế lực của đối thủ chúng ta là vô địch, lại còn sống lâu như vậy, thì e là trí tuệ của hắn cũng không tệ, không phải là hoàn mỹ rồi sao?”Khuôn mặt Bạch Thần lại khôi phục vẻ tuấn mỹ khỏe mạnh, trông tựa như tiên nhân ở trong sương khói mờ mịt, hơi khom người:“Hy vọng ngươi có thể tặng ta, thế thì ta sẽ coi ngươi như khách quý.
”“Quả nhiên là vì cái này!”Tất nhiên Lý Phượng Nguyên hiểu rõ ý của tên kia, nếu như mình không chịu phối hợp thì chỉ có thể làm tù nhân.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Nhị phụ thân không muốn cho hắn rời khỏi Hỏa Dung sơn, một thân huyết thống Phượng Hoàng này vốn là báu vật quý giá nhất, không một tu hành giả nào chê tuổi thọ của mình quá lâu cả.
Thế là hắn lùi về sau một bước, hai tay giang ra hóa thành đôi cánh rực rỡ, màu sắc sặc rỡ kỳ lạ lưu chuyển toàn thân, thần hỏa hừng hực chiếu sáng khắp Thần Vũ điện.
“Ra tay đi, Vũ Nhân vương!”“Đúng là chẳng khôn ngoan chút nào, chẳng lẽ ngươi không hiểu rõ việc ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của ta!”Bạch Thần hơi tức giận, hư không bốn phía bỗng xao động một trận.
“Ta biết, cơ hội chiến thắng là dành cho ngươi, nhưng cho dù không có sức mạnh như thế thì chí ít cũng nên chứng minh dũng khí của bản thân chứ, không chiến không khuất phục!”Lý Phượng Nguyên mang theo hào quang liệt hỏa kiên quyết đánh về phía Vũ Nhân vương, nhưng Vũ Nhân vương ở trước mặt đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, đồng thời hắn cũng cảm thấy cổ bị bóp chặt, hào quang liệt hỏa biến mất trong chớp mắt.
“Không chiến không khuất phục? Ta thấy là châu chấu đá xe đúng hơn, thực sự là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”Bạch Thần nhìn Lý Phượng Nguyên đầy lạnh lùng.
“Được rồi được rồi, chiến cũng đã chiến xong rồi, ta làm khách quý là được chứ gì!”Lý Phượng Nguyên giơ hai tay lên, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, ánh mắt lại nhìn về phía một vệt màu sắc khác lạ duy nhất trên bộ lông trắng muốt kia của Bạch Thần.
“Hừ, coi như ngươi biết điều!”