“Nhưng tại sao ta phải làm như vậy?”Hùng Ưng nhìn chăm chú về phương xa.
“Ngươi Ta…”Quái vật cũng biết rơi lệ.
“Muốn làm người thì tu hành đi! Muốn hận ta thì hận đi! Cũng giống như hận bọn họ vậy, đó là quyền tự do của ngươi.
”Cuối cùng Hùng Ưng cũng nhìn về phía nàng.
“Ngươi đi chết đi, ta không phải con gái ngươi!”Quái vật phất cánh tay như cánh chim lên, dáng vẻ trượt từ vách đá cao xuống thật khó coi.
“Đó cũng là quyền tự do của ngươi.
”Cặp mắt ưng màu vàng óng kia tựa như đang nhìn từ trên cao xuống.
Nàng đột nhiên thấy hơi tỉnh táo.
Tự do là một thứ đáng sợ.
Đó là cảm nhận sâu sắc nhất của nàng năm đó.
Con ưng non rơi xuống sườn núi, có thể “tự do” bay cao, cũng có thể tự do rơi xuống.
Mà nàng thường bồi hồi trong hai loại cảm giác này, không phân biệt rõ được đến cùng đã xuyên qua tầng mây, bay tới không trung hay chưa, hay là sắp rơi xuống mặt đất, tan xương nát thịt.
Hai loại cảm giác đều chân thật không hề giả dối, trở nên càng nhạy bén và mạnh hơn theo từng ngày tu hành, cũng tiếp cận với cái chết từng ngày.
Một con buồn ngủ kéo tới, càng ngày càng mãnh liệt, Địa Ngục Nhiệt Phong cũng sôi trào, dường như linh hồn và thân thể đều sắp bị thổi thành tro bụi.
Hai loại cảm giác phiền phức luân phiên, cơn buồn ngủ dần chiếm thượng phong.
“Nghỉ ngơi chút đi, kiên trì tới cùng như vậy có ý nghĩa gì, tỉnh táo chỉ có đau đớn dày vò…”Một giọng nói nhỏ như tơ nhện phiêu đãng trong nhiệt phong, đó là tiếng lòng của chính nàng.
Trong lúc vô tình, nàng đã vượt qua cực hạn lần trước, đi tới nơi sâu hơn trong sơn cốc.
Lý Thanh Sơn thôi thúc Huyền Quang Tận Chiếu, vững vàng khóa chặt bóng người Cố Nhạn Ảnh, thấy cơn buồn ngủ trên mặt nàng càng ngày càng rõ ràng thì hắn bỗng ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, tiếng hú truyền vào trong tai Cố Nhạn Ảnh khiến nàng hơi chấn động, lại tỉnh táo hơn một chút, tiếp tục tiến về phía trước.
Bỗng có tiếng sói tru trên cánh đồng tuyết mênh mông, trong thể thảm tràn ngập dũng khí, tuyệt đối không hề kém tiếng hú của Lý Thanh Sơn, ban đầu còn nghe ở ngoài ngàn dặm, chớp mắt một cái đã đến ngay ngoài sơn cốc.
Lý Thanh Sơn quay đầu lại nhìn thì thấy một nam nhân vạm vỡ đi tới từ trong gió tuyết, trên mặt mọc râu xanh, trên vai khoác bộ lông màu trắng như tuyết thật dày, ở giữa tròng trắng mắt màu nâu đậm lóe lên tia sáng xanh lục.
“Lang vương?”“Lý Thanh Sơn?”“Ha ha, không ngờ tên tuổi của ta có thể truyền tới nơi xa như vậy.
”Lý Thanh Sơn cười to.
“Ta đã nghe về đại danh của các hạ đã lâu.
”Trận chiến ở Mặc Hải đã khiếp cả thiên hạ khiếp sợ từ lâu, Lang Vương Thiên Sương cũng là một trong Thập Phương Yêu Vương nên cảm xúc lại càng nồng đậm.
Không thể nghi ngờ gì thực lực của Long Vương Mặc Hải rồi, lại còn ở trên địa bàn của mình, vậy mà lại thua một tiểu bối hậu sinh mới tu hành chưa tới trăm năm.
Nhưng bất luận ra sao thì sức mạnh cũng đáng được tốn kính.
“Như nhau thôi.
”Lý Thanh Sơn chắp tay nói.
“Ta đã bố trí một bữa tiệc trong Thiền Vu Kim trướng, bảo cháu gái kia của ta đi ra đi! Đừng bất cẩn ngủ trong gió tuyết, thế thì sẽ bị đông cứng chết.
”Lang vương đi về phía trong sơn cốc.
“Bày tiệc trong trướng là có ý gì, chẳng bằng ở đây lấy núi làm mái, lấy trời làm trướng, chỉ hai chúng ta cùng uống một hồi.
”Lý Thanh Sơn ngăn ở trước mặt Lang vương, không có chút ý nhượng bộ nào.
Tầm mắt va chạm với nhau, chớp mắt một cái hổ lang tranh đấu.
“Vậy ta xem xem lần này nàng có thể đi bao xa.
”Nếu như Cố Nhạn Ảnh không lấy được thứ kia thì hiện tại tranh đấu cũng uống công.
“Nghe nói rượu mạnh của Sương Châu không tệ.
”Lý Thanh Sơn liếc nhìn túi rượu ở bên hông Lang vương.
Lang vương không nói hai lời, lập tức cởi túi rượu ở bên hông xuống rồi vứt cho Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cũng lấy một cái hồ lô rượu ra, trở tay vứt cho Lang vương.
Ùng ục ùng ục, rượu mạnh vào cổ như lửa như đao, tựa như biến băng tuyết ngập trời thành biển lửa dung nham.
Lý Thanh Sơn mới uống một hợp đã hết non nửa túi rượu, sau đó phun ra một hơi nóng rực đầy mùi rượu mà nói:“Rượu ngon!”Lang vương nhíu mày, cũng hơi đau lòng rồi, so ra thì túi rượu của hắn lớn hơn nhiều, linh tửu được cất giữ ở trong đó cũng được điều chế riêng không dễ gì, mà một hơi này của Lý Thanh Sơn ít nhất cũng uống hết cả nghìn cân.
Nếu là yêu vương bình thường mà dám uống như thế thì cũng không say ngất không thôi, nhưng Lý Thanh Sơn lại tươi cười rạng rỡ, tinh thần sáng láng.
“Đại Dung Thụ Vương?”Lang vương mở hồ lô rượu ra, lập tức ngửi được khí tức của Đại Dung Thụ Vương ở trong này, linh khí nồng nặc trong này làm hắn cũng động lòng, lại còn ẩn chứa một tia pháp tắc thiên địa kỳ diệu.
Rượu của Lý Thanh Sơn được ủ từ nhựa cây trong thân cây của Đại Dung Thụ Vương, hơn nữa còn được điều chế riêng từ sức mạnh thần linh, nên càng quý giá hơn rượu của Lang vương.
“Đúng rồi, ngươi có chén rượu không?”Lý Thanh Sơn đột nhiên hỏi.