Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1868 - Chương 1879: Mời Một Chén Rượu

Chương 1879: Mời Một Chén Rượu

Lúc ban đầu, Lý Thanh Sơn nghĩ cấm địa là nơi tràn đầy cơ quan cạm bẫy, hoặc không thì sẽ tràn ngập các loại mãnh thú trùng độc, không ngờ lại là khiến người ta buồn ngủ.

Nghĩ lại cũng đúng, xét về cơ quan cạm bẫy thì không gì bằng Mặc gia, mãnh thú trùng độc thì không gì bằng yêu ma, hắn đều từng gặp hai thứ này không ít, cho nên còn cách hai chữ “cấm địa” vô cùng xa.

“Đến cùng là lực lượng nào đang tác quái?”Bất luận một loại sức mạnh nào đều có vị trí ngọn nguồn, nếu như tìm được ngọn nguồn của sức mạnh mạnh như vậy, tiến thêm một bước nắm giữ được nó thì coi như lợi hại rồi.

“Đây chính là mục đích đến đây của ta!”Cố Nhạn Ảnh không nhìn xương trắng đầy rẫy dưới chân, chỉ nhìn chằm chằm vào sâu trong sơn cốc.

Nàng đã thăm dò từ lâu, nguồn sức mạnh này tuyệt đối không đến từ trận pháp, chắc chắn phải có thứ nào đó tồn tại, hơn nữa khả năng cao không phải là sinh linh, thì thì mới có thể tỏa ra loại sức mạnh thần bí mạnh mẽ này mỗi một giây một phút.

Nàng cần phải nắm giữ nguồn sức mạnh này, để vũ Nhân vương rơi vào trạng thái ngủ say, sau đó nhổ cái lông chim kia xuống.

“Đây vốn là một trong những mục tiêu của ngươi nhỉ!”“Đúng vậy, coi như giúp ta một chuyện đi!”Cố Nhạn Ảnh than nhiên nở nụ cười.

“Vậy ngươi dựa vào cái gì để chống cự lại cơn buồn ngủ này?”“Dựa vào Địa Ngục Nhiệt Phong, đau đớn sẽ luôn khiến người ta tỉnh táo! Lúc ta còn chưa vượt qua thiên kiếp thứ ba thì đã từng tới một lần, ban đầu định thăm dò một lúc thôi, ai ngờ cơn buồn ngủ tích tụ nhanh như vậy, suýt chút nữa đã chết ở chỗ này, cũng may là Địa Ngục Nhiệt Phong phát huy tác dụng đúng lúc thì mới tránh được một kiếp.

”“Thật sự lợi hại như vậy? Hay là để ta thử xem, lấy được đồ thì ngươi và ta mỗi người một nửa.

”Lý Thanh Sơn hơi nóng lòng muốn thử.

“Được, lấy được đồ thì ta và ngươi chia đôi mỗi người một nửa, chẳng qua phần nguy hiểm nhất của cấm địa này không phải nằm ở trong sơn cốc, mà là ở bên ngoài sơn cốc.

”“Lang Cố Vạn Dăm.

”Lý Thanh Sơn nhớ tới chuyện mình nghe được khi mới vào Ưng Lang vệ, vì là chủ Sương Châu nên cho dù Lang vương không chiếm được sức mạnh thần bí ở trong cấm địa này, cũng tuyệt đối không chia sẻ cho người khác.

Lần trước Cố Nhạn Ảnh có thể rút lui không chỉ nhờ vào Địa Ngục Nhiệt Phong, mà còn có thân phận con gái Ưng Thần.

Nếu như đổi thành người khác thì e là đã chết trong miệng lang từ khi mới ra khỏi sơn cốc.

“Vậy tại sao ngươi không cho ta làm thịt con lang yêu kia?”“Vẫn thế thôi, ngược lại Lang vương sẽ phát hiện nhanh hơn, hơn nữa một khi chiến đấu là sẽ không chết không thôi, khả năng cao tên kia chính là lang tử lang tôn của hắn.

”“Được rồi, ta ở đây canh chừng giúp ngươi, ngươi đi đi!”Cố Nhạn Ảnh hít sâu một hơi, nhiệt phong cuồn cuộn bừng lên khắp toàn thân, khiến tuyết hóa thành mưa.

Nàng dần dần bay lên, đang cố hết sức kết nối với Địa Ngục Nhiệt Phong, nhồi nhét gió của địa ngục vào trong cơ thể.

Nhiệt phong phả vào mặt, Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy đau đớn như ghi lòng tạc dạ, mày cũng nhíu lại dù đây chỉ là dư âm mà thôi.

Cố Nhạn Ảnh ở trung tâm thì có thể tưởng tượng được nàng phải chịu đựng đau đớn thế nào, nhưng ở trong bầu không khí vặn vẹo như vậy mà trên mặt nàng chỉ có vẻ giác ngộ, thậm chí còn có một nụ cười kỳ dị.

“Đúng là một nữ nhân biến thái!”Lý Thanh Sơn lầm bầm một tiếng.

“Ngươi nói cái gì?”Cố Nhạn Ảnh bỗng mở mắt ra.

“Không có gì.

”“Nếu như lang thúc kia của ta đến thì ngươi định làm như thế nào?”“Bảo hắn mời ta uống một chén.

”Lý Thanh Sơn nhún vai một cái.

“Rượu mạnh của Sương Châu quá nổi tiếng rồi.

”Cố Nhạn Ảnh hơi do dự:“Nếu như ta ngủ thì kéo ta về.

”Lý Thanh Sơn hơi bất ngờ, liếc mắt nhìn nàng một cái thật sâu rồi cười nói:“Yên tâm!”Cố Nhạn Ảnh chậm rãi bay về phía sâu trong sơn cốc, để cho mình từ từ thích ứng với cơn buồn ngủ này, nhưng cơn buồn ngủ vẫn càng ngày càng khắc sâu, không mang theo chút ác ý nào, tựa như trở về lúc còn rất nhỏ, rất dễ dàng rơi vào mộng đẹp.

Bỗng một hình ảnh nửa người nửa chim hiện ra ở trong đầu, tuyệt đối không phải cao quý thanh nhã như Vũ Nhân, mà trên mặt còn mọc mỏ ưng dễ thấy, hai tay là móng vuốt sắc bén cong xuống, lông chim màu xám mọc lung tung ở trên thân.

Nhưng vẫn có hình dáng của nhân loại, giọng nói phát ra cũng khàn đặc sắc bén.

“Quái vật” chính là sự đánh giá chuẩn nhất về nó.

“Cha, bọn họ đều mắng ta là quái vật!”“Bởi vì ngươi chính là quái vật.

”“Ngươi nói cái gì? Ta là con gái của ngươi đó! Đầu óc ngươi có vấn đề sao? Ngươi là tên biến thái, máu lạnh…”Quái vật nhào tới cào kéo một hồi.

“Thực ra ta có năng lực biến ngươi trở thành như một người bình thường.

”Hùng Ưng sừng sững bất động.

“Có thật không?”Trong mắt quái vật tràn ngập vẻ ước ao.

Bình Luận (0)
Comment