Lý Thanh Sơn khen một câu, nếu không phải Phượng Hoàng bị tóm thì thật sự muốn nâng ly một phen vì cảnh tượng này, vừa hay còn có người tiếp rượu.
Gió tuyết cuốn tay áo và ống tay áo của Cố Nhạn Ảnh lên, nàng chuyên tâm nhìn chăm chú về phía trước rồi dùng tay chỉ một cái:“Đi thôi, đó là Bạch Tượng sơn.
”Lý Thanh Sơn tiến lên sóng vai với nàng, chỉ thấy một ngọn núi tuyết lớn ở trên băng nguyên, loáng thoáng trống như một con voi lớn màu trắng đang chạy băng băng trong gió tuyết, lờ mờ có một vệt đen.
Đi tới phía trước núi mới thấy có một cái sơn cốc hẹp dài sâu thẳm, chia núi lớn thành hai nửa.
“Nơi này chính là Trường Miên cốc, một cấm địa nổi tiếng, nhưng hình như không có gì đặc biệt.
”Lý Thanh Sơn phóng tầm mắt nhìn vào, trong hẻm núi không có bất kỳ mối nguy hiểm nào, ngay cả Linh Quy cũng không linh cảm được nguy cơ gì.
Nếu như không phải linh khí vô cùng nồng nặc thì trông chỉ như một sơn cốc bình thường.
“Ngươi đi vào là biết, đừng có ngủ quên.
”Cố Nhạn Ảnh đi vào trong sơn cốc, Lý Thanh Sơn thì theo sát phía sau, bỗng hắn ngoái đầu liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy một con yêu lang đang ngồi chồm hổm trên gò núi ở phương xa mà nhìn xung quanh chỗ này, dường như đang giám sát chỗ này vậy.
Thân thể yêu lang bỗng nhiên cứng đờ, lông tơ toàn thân dựng đứng, giống như bị đông cứng trong tầm mắt của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn nói:“Này, bên kia có một con yêu lang kỳ quái?”“Rất bình thường mà, nơi này là thiên hạ của loài lang sói.
”Cố Nhạn Ảnh cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi về phía trước.
“Coi như Lang thần là thúc thúc của ngươi! Ngươi đi tới địa bàn của hắn mà cũng không đi thăm hỏi một hồi sao?”Lý Thanh Sơn hiểu ra, Lang Vương Thiên Sương - một trong Thập Phương Yêu Vương - trấn thủ ở Sương Châu, vị này cũng chính là nhị đương gia của Ưng Lang vệ nổi danh Ưng thần hộ quốc.
“Ngươi nhìn thấy con chim ưng thợ săn nào là bằng hữu tốt với chó chưa?”“Này cũng đúng, so với Long Châu thì nơi này đúng là lạnh lẽo.
Dù cho thân thiết với chủ nhân như thế nào đi nữa thì chó vẫn không được cưng chiều bằng ưng được!”Lý Thanh Sơn không tiếp tục để ý đến con yêu lang kia nữa, sóng vai với Cố Nhạn Ảnh đi vào sâu trong sơn cốc.
Toàn thân yêu lang giật mình một cái, thở hổn hển kịch liệt:“Đúng là ánh mắt khủng khiếp, quả thực không phân cao thấp với Lang vương.
Không được, ta phải nhanh chóng bẩm báo cho Lang vương!”Hắn xoay lại rồi tung thân nhảy một cái, lập tức biến mất trong gió tuyết.
“Có lẽ ngươi nghĩ nhầm rồi, vị lang thúc kia của ta tự chủ động yêu cầu được đến Sương Châu.
Hắn vừa là yêu vương, vừa là Châu Mục, hoặc theo cách nói của Sương Châu thì là Đại Thiền Vu.
”“Vậy mà tu sĩ nhân tộc Sương Châu cũng đồng ý, Đại Thiền Vu ban đầu đâu?”“Bị tiêu diệt lúc Đại Hạ lập quốc, Sương Châu hoang vắng hiếm người ở, phàm nhân đều sống kiểu du mục, phương thức tu hành cũng khá là, ừm, cổ xưa! Hẳn là ngươi cũng từng chứng kiến không ít ở Vụ Châu, còn lâu bộ tộc mới nhiều bằng tông môn, tình cờ có một bộ tộc có thể thống nhất Sương Châu, trở thành Đại Thiền Vu, nhưng cũng chưa bao giờ hình thành một quốc gia chân chính.
”Lý Thanh Sơn có ấn tượng sâu sắc với bộ tộc Thực Cốt Vu Dân, cái gọi là “cổ xưa” cũng chính là hoang dã ngang ngược nguyên thủy.
Giới hạn giữa nhân tộc và yêu tộc vô cùng mơ hồ, nói không chừng người còn có lúc giống yêu hơn cả yêu.
Chung quy tất cả đều là sức mạnh tối cao, tôn sùng cường giả, vậy nên việc chấp nhận một con lang làm Đại Thiền Vu cũng là lẽ dĩ nhiên.
“Quả nhiên là thiên hạ của loài lang, e là việc nơi này trở thành cấm địa cũng liên quan đến Lang thần đúng không!”“Không sai, có cảm thấy hơi mệt hay không?”Cố Nhạn Ảnh đột nhiên hỏi.
“Mệt?”Lý Thanh Sơn hơi kinh ngạc, hắn đã sắp quên mất mệt là cảm giác như thế nào, nhưng vừa nghe Cố Nhạn Ảnh nói thế thì thật sự cảm thấy có hơi mệt thật, tựa như cảm giác chây lười đeo bám không thôi vào sau giờ ngọ ngày hè.
Mà phóng tầm mắt nhìn ra chỉ thấy một mảnh trắng xóa, cảnh sắc không chút kỳ lạ.
Hắn bỗng ồ khẽ một tiếng, há miệng dùng sức thổi một hơi, chỉ thấy gió tuyết bay ngược lại, cuốn lên tuyết đọng dày đặc, bên dưới là xương trắng chi chít, tràn đầy khắp cả sơn cốc.
Lý Thanh Sơn cũng không phải tiểu tử năm đó, nên tình cảnh thế này không tính là gì, chỉ hỏi đầy nghi ngờ:“Là cơn buồn ngủ giết bọn họ sao?”“Tất cả sinh linh tiến vào thung lũng này đều sẽ bị cơn buồn ngủ không thể ức chế chiếm lấy, rơi vào trong giấc ngủ sâu, sau đó cũng không bao giờ tỉnh lại.
Đương nhiên không phải cơn buồn ngủ giết chết bọn họ, mà là sự đói khát và lạnh giá.
Càng đi vào sâu thì cơn buồn ngủ càng nặng, mãi đến tận khi mà ngay cả tu vi như chúng ta cũng khó có thể chống cự được.
”“Ngay cả yêu vương cũng không thể chống cự lại cơn buồn ngủ sao, đúng là thú vị.
”