Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1871 - Chương 1882: Lang Vương

Chương 1882: Lang Vương

Lang Vương đột nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ hẳn, vết cắn trong tình thế đột xuất đã lệch ra khỏi mục tiêu.

Lúc hắn đang định điều chỉnh lại tư thế, thì Lý Thanh Sơn mở bàn tay to ra, có một luồng sức mạnh vô hình tóm lấy hắn, rồi bay về phía Lý Thanh Sơn với tốc độ cực kì nhanh.

Lý Thanh Sơn vung Sương Châu Đỉnh đập mạnh vào đầu Lang Vương.

Bùm!Lang Vương bị bay ra ngoài, đầu óc mơ hồ, hoa mắt chóng mắt.

Nếu không phải hắn là chủ nhân của Sương Châu đỉnh thì e là với tình huống như thế sẽ có nguy cơ bị vỡ đầu.

Trong lòng hắn vừa kinh hãi vừa tức giận, không biết đã bao nhiêu năm rồi hắn không chịu sự tổn thất lớn đến như vậy.

Lý Thanh Sơn liếc nhìn bàn tay đang Sương Châu Đỉnh, đột nhiên nhớ tới một câu: “Thật xin lỗi, vừa rồi ngươi thật sự quá vội vàng, quả thực không có sự nhẫn nại.

Nhưng có vẻ ngươi yếu hơn Mặc Hải Long Vương nhiều.

”Trong trận chiến Mặc Hải vẫn còn rất nhiều nguy hiểm, tên Lang Vương này căn bản không có bất kì sự đe dọa nào đối vắn hắn, vốn dĩ còn nghĩ đối phương có thần thông thiên phú nên mới chuẩn bị kỹ càng hơn !Tuy nhiên, hắn đã quên rằng Mặc Hải Long Vương là dựa vào Mặc Hải do Ngũ Tuyệt Tiên Nhân để lại mới có thể đe dọa được hắn, hơn nữa ngoài “Thiên Thu Nhập Họa” ra thì những chiêu thức khác đều vô dụng, nếu như tự bản thân hắn chiến đấu e là sẽ bị Lý Thanh Sơn tàn sát, nhưng sức mạnh tổng thể của hắn lại không thua kém gì so với những Thập Phương Yêu Vương khác.

Lý Thanh Sơn có thể trực tiếp đánh bại Long Vương ở Mặc Hải, thậm chí không cần đến lần Phượng Hoàng Niết Bàn nào, điều này đã chứng minh rằng sức mạnh của hắn đã vượt qua Thập Phương Yêu Vương!Không phải Lang Vương yếu, mà là do hắn quá mạnh.

“Tên khốn kiếp nhà ngươi!”Lang Vương nghiến răng gầm lên một tiếng, sau đó lại hóa thành hình người, rồi vung một lá cờ lớn màu đen, trên đó có Đồ Đằng của một con sói đang chạy, hắn chỉ lên bầu trời, trong núi tuyết mênh mông đột nhiên có một ngôi sao sáng lên.

Bức “Lang Đồ Đằng” này là tín ngưỡng tối cao của Sương Châu, nó tập hợp sức mạnh niềm tin và ước nguyện của hàng trăm triệu lê dân bá tánh.

Đối tượng của tín ngưỡng đương nhiên không phải Thiên Sương Lang Vương, mà là “Tham Lang” trong truyền thuyết, bách tính của Sương Châu tự xưng là hậu duệ của sói, và việc Lang Vương có thể trở thành vua của Sương Châu cũng có liên quan đến việc này.

“Lang Đồ Đằng” chính là chiêu thức giết kẻ địch mạnh nhất của Thiên Sương Lang Vương, nó có thể triệu hồi “Tham Lang Tinh” để tiêu diệt kẻ địch, bây giờ hắn thi triển chiêu thức này ra thì đương nhiên có ý định giết người đến người hai phần.

Tham Lang Tinh lóe lên, tinh quang theo đó phun ra, giống như từ bầu trời cực ra rọi xuống, nhưng chỉ trong nháy mắt đã xuyên thủng bầy trời băng tuyết.

Trước khi ánh sáng sao tỏa xuống, Lý Thanh Sơn cảm thấy được nguy cơ cực kỳ lớn, mặc dù xương sọ của hắn cứng rắn, da đầu cũng rất dẻo dai, nhưng e là không thể ngăn được đường ánh sáng sao này.

Hắn lăn một vòng ngay tại chỗ, rồi hóa thành một con Linh Quy, một mặc dốc sức đè nén Sương Châu Đỉnh, mặc khác dùng mai rùa để đẩy những ánh sáng đó trở lại.

Đương nhiên, cũng không phải trực tiếp phản xạ, hắn còn để Linh Quy kiểm tra tính toán, điều chỉnh góc độ của mai rùa một chút.

Vì vậy, ngay khi Lang Vương vung “Lang Đồ Đằng”, hắn cảm thấy bụng đau nhói, kinh ngạc cúi đầu xuống, liền thấy trên bụng bị tinh quang đâm thủng thành một cái lỗ lớn, trên vết thương còn có tinh quang lấp lánh.

Hắn ôm bụng quỳ gối trên mặt đất.

Động tác này nhanh và mạnh đến mức ngay cả bản thân hắn cũng không thể chống lại nó.

Hắn vội vàng dùng "Lang Đồ Đằng" che vết thương trên bụng, để nó hấp thu một ít tinh quang, may mắn vì hắn là chủ nhân của "Lang Đồ Đằng", nếu không thì khả năng sẽ bị trọng thương.

Lý Thanh Sơn không nhân cơ hội này để công kích, mà là toàn lực trấn áp và luyện hóa Sương Châu Đỉnh, lúc này từ trong mai rùa thò ra một cái đầu lâu Cổ Long, lớn tiếng cười nói:"Ha ha, ngu xuẩn !""Cút ra đây cho ta! Cút ra đây!"Lang Vương nổi giận đùng đùng, liều mạng lao về phía trước, điên cuồng ẩu đả với Linh Quy.

Lý Thanh Sơn co ro trong mai rùa, một mặt tiếp tục luyện hóa, một bên thì cười nói:“Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc.

”Một tiếng nổ lớn như sấm sét truyền vào tai Cố Nhạn Ảnh, nhưng lại giống như phát ra từ một nơi rất xa.

Nàng đang cố gắng hết sức để chống lại cơn buồn ngủ không tên, và ngay cả sự tra tấn của địa ngục cũng bắt đầu trở nên ít dữ dội hơn, nhưng đó không phải là một dấu hiệu tốt.

Tuy nhiên, cơn buồn ngủ này là kim chỉ nam tốt nhất, và nàng phải tìm ra cốt lõi của nó.

Móng vuốt và răng nanh sắc bén của Lang Vương hiển nhiên là không cách nào đối phố được với mai rùa, Nụ Hôn Thần Chết đang gặm nhấm mai rùa nhưng không thể cắn nuốt được linh hồn đối phương.

Bình Luận (0)
Comment