Sự tức giận trong lòng đạt đến cực điểm, nhưng lại không cách nào trút ra được, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn Cố Nhạn Ảnh, trong mắt hiện lên một tia hung ác.
"Ta khuyên ngươi đừng đâm đầu vào chỗ chết, bây giờ không đi thì sau này muốn đi cũng không được.
"Giọng nói thất thanh của Lý Thanh Sơn vang lên từ trong mai rùa, làm cho Lang Vương cảm thấy lạnh sống lưng, thực lực của đối phương vượt xa dự đoán của hắn, hơn nữa lại có vô số pháp bảo, nếu như tiếp tục chiến đấu thì hắn sẽ chết.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Lang Vương, Cố Nhạn Ảnh không khỏi rùng mình, nàng tỉnh dậy từ giấc ngủ say.
“Chính là chỗ này!”Nàng bất chấp sự đe dọa của Lang Vương, mà lấy ra một chiếc lông của Liệt Không Điểu, rồi dùng lực quật mạnh vào khoảng không trước mặt.
Khoảng không tách ra, có một con côn trùng màu sắc sặc sỡ với hình giác rất mình thường được phong ấn trong một đá quý hoàn toàn trong suốt, tạo thành một dạng tồn tại giống như Hổ Phách, đang ngủ yên trong khoảng không.
“Quả nhiên là.
”Trên mặt của Cố Nhạn Ảnh hiện ra một nụ cười, nàng đưa tay ra nhưng đầu ngón tay vẫn chưa chạm đến Hổ Phách, thì đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say.
Lang Vương đột nhiên quay đầu lại, mũi chân vừa chạm vào hư không thì liền hóa thành một bóng đen lao đi.
"Đứng lại!"Lý Thanh Sơn nhảy dựng lên, hắn định đuổi theo, nhưng đột nhiên trong lòng hơi động một cái, hắn giảm tốc độ rồi chậm rãi đi về phía trước.
Những con côn trùng đầy màu sắc ẩn nấp trong khoảng không lập tức phóng ra những vòng gợn sóng vô hình, cách Cố Nhạn Ảnh rất gần, và ngay cả tiếng gió nóng địa ngục gào thét cũng lắng xuống.
Lang Vương đột nhiên không nhịn được ngáp một cái, cơn buồn ngủ như thủy triều ập tới, hắn tự nói trong lòng:"Không được, quá nhanh!"Sức mạnh của con côn trùng này ghê gớm hơn hắn tưởng tượng, khu vực cấm địa này vốn không thích hợp với tốc độ xâm nhập quá nhanh chóng.
Khi Cố Nhạn Ảnh phá vỡ khoảng không, liền hiện ra nguồn gốc sức mạnh của khu vực cấm địa, mà lúc này sức mạnh của những con côn trùng sặc sỡ này càng ngàng càng trở nên mãnh liệt.
Một tiếng bịch vang lên, Lang Vương từ không trung rơi xuống và ngủ thiếp đi.
Lý Thanh Sơn thừa dịp Lang Vương bất tỉnh, tiến hành hoàn toàn áp chế và luyện hóa Sương Châu Đỉnh, khi thấy vết rách hư không dần dần liền lại, hắn duỗi tay ra và dùng lực hấp dẫn vô hình để kéo Hổ Phách ra bên ngoài, hắn cũng cảm thấy có một cơn buồn ngủ không thể khống chế được đang dâng trào, thậm chí có cảm giác như uống rượu mạnh, toàn cơ thể lập tức run rẩy.
"Hừ, con côn trùng quả nhiên rất kỳ diệu, nhưng nếu không có tác dụng như vậy, làm sao có thể đối phó được với Vũ Nhân Vương?"Hắn khống chế khoảng cách với con côn trùng, rồi chậm rãi đi đến bên cạnh Lang Vương.
Đầu tiên hắn cởi “Lang Đồ Đằng” xuống rồi nhét vào trong ngực, sau đó sờ lên sợi vòng cổ bằng nanh sói từ cổ hắn, chiếc nanh sói lớn nhất trong đó chính là chiếc nhẫn Tu Di.
Sau khi hoàn thành tất cả những việc này, hắn rút thanh Mạt Lộ Cuồng Hoa đao ra, muốn diệt cỏ phải diệt tận gốc, để diệt trừ triệt để mối hậu họa về sau.
"Đây là.
là cái gì.
?"Cuồng Hoa Đao Hồn cũng chìm vào giấc ngủ.
Lang Vương rùng mình một cái, vẻ mặt nhăn nhó, như thể đang cố gắng thoát khỏi giấc ngủ.
Lý Thanh Sơn suy nghĩ một chút, rồi thu đao lại, không phải đột nhiên hắn từ bi vì nhớ đến lời dặn của Bất Nộ Tăng, mà là muốn dùng đao này giết chết Lang Vương là rất khó, ngược lại còn kích thích hắn tỉnh lại, như vậy sẽ gây trở ngại.
Viên Yêu Đan này quả thực rắc rối, chỉ vì chút lợi ích mà cắn xé lẫn nhau, không có gì thú vị.
Vì vậy, hắn đã ném con côn trùng vào trong Tu La Trường, ngay lập tức cảm thấy sự tỉnh táo của mình đã trở lại.
Trước khi Lang Vương kịp tỉnh lại thì hắn đã vụt đến bên Cố Nhạn Ảnh, đỡ nàng lên và dang đôi cánh bay lên bầu trời.
Sau một lúc, có một tiếng tu cuồng loạn của bầy sói vang vọng khắp cánh đồng băng.
"Lý Thanh Sơn, ta quyết không đội trời chung với ngươi!"Lý Thanh Sơn cười tủm tỉm, căn bản không thèm để ý đến.
Linh Quy Huyền Giáp bên cạnh bọn họ tạo thành một khối cầu, hoàn toàn mất đi linh khí, lơ lửng trên bầu trời cực cao.
Cố Nhạn Ảnh vẫn đang ngủ say trong lồng ngực hắn, dù sao sức mạnh của nàng cũng không bằng Thiên Sương Lang Vương, mà gió nóng địa ngục đã tiêu hao hết tất cả khí lực của nàng, bây giờ nàng lộ ra vẻ yếu ớt hiếm có.
Gương mặt quen thuộc kia đã từng khiến hắn ngày đêm nhớ nhung, lúc này hắn không nhịn được đưa tay ra, khi đầu ngón tay sắp chạm vào gò má nàng thì hắn lại nắm chặt tay lại, hắn tự giễu mình mà cười nói:“Rốt cuộc là không bỏ được hay là không cam lòng?”Thế là hắn không động đến nữa, mà cứ khoanh chân ngồi như thế, để nàng nằm yên trong lòng.
Bầu trời trong xanh đến mức gần như trong suốt, những đám mây trắng nhấp nhô lặng lẽ.