Quả nhiên, giống như trong truyền thuyết, phượng hoàng máu có thể gia tăng tuổi thọ, mà điều khiến hắn càng thêm hưng phấn đó chính là chiếc lông chim màu xanh cũng khẽ rung lên, tăng thêm cảm giác về việc các huyết mạch đang hòa hợp với nhau.
Tuy rằng cái lông chim này có sức mạnh lớn vượt ngoài sức tưởng tượng, thậm chí dường như còn có truyền thừa, nhưng hắn lại không thể nắm vững được loại sức mạnh này, chứ đừng nói đến việc kế thừa truyền thừa trong đó.
Bởi vì Vũ Nhân không phải thuộc loài lông cũ, nên hắn không được chiếc lông vũ này công nhận, cho dù hắn đã thử rất nhiều phương pháp khác nhau, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng rất ít sức mạnh trong đó, nếu không thì căn bản không cần lo lắng về vấn đề tuổi thọ.
Phượng Hoàng vốn là vua của các loài chim, bẩm sinh đã tương thích với tất cả các loài lông vũ.
Mà cảm giác của hắn bây giờ càng thêm chứng minh những suy đoán ban đầu của hắn.
Chiếc lông vũ này vô cùng tương thích với huyết mạch Phượng Hoàng, nếu như có thể “đổi máu” thành công, có được huyết mạch của Phượng Hoàng thì không chỉ có thể kéo dài tuổi thọ mà thôi.
Nghĩ đến đây, hắn nắm chặt tay, ly rượu được làm từ ngọc trắng bị nghiền nát thành bột phấn, trên mặt nở ra nụ cười.
“Mang rượu tới!”Lý Phượng Nguyên hét lớn một tiếng, cắt đứt mạch tưởng tượng của Vũ Nhân Vương.
“Hỗn xược!”Bạch Khiết tiến lên một bước, giơ tay định giáo huấn hắn.
“Dừng tay!”Vũ Nhân Vương ra lệnh.
“Bệ hạ?”“Mang rượu đến cho hắn, mang loại ngon nhất, lấy một viên đan Vân Mẫu đến đây.
”“Đan Vân Mẫu!”Bạch Khiết rất ngạc nhiên, đan Vân Mẫu được ngưng tụ từ tinh hoa của khí mây, rất khó luyện chế, nó có thể được coi là linh dược tốt nhất của Vũ Nhân, chỉ có rất ít Vũ Nhân mới có thể sử dụng.
“Đi đi, trừ đi trong phần của ta, ta tự biết chừng mực.
”Vũ Nhân Vương đắc ý nói với Lý Phượng Nguyên.
“Đừng tức giận, ta sẽ bù lại gấp đôi tổn thất của ngươi.
”“Không phải mọi thứ đều có thể bù đắp bằng một viên đan dược!”Lý Phượng Nguyên tức giận nói, đường đường là Phượng Hoàng mà lại bị nuôi như một con lợn, không, thậm chí còn tệ hơn lợn.
Nếu là lợn thì chỉ cần bị đâm một nhát là xong, không cần ngày nào cũng phải xẻ lấy thịt, loại cảm giác xấu hổ này đơn giản là không thể diễn tả được.
“Ta hiểu tâm trạng của ngươi, nhưng đáng tiếc là ta chỉ có thể làm như vậy.
Không phải người trong đạo tu hành ai cũng muốn có được hai chữ “trường sinh” hay sao?Vũ Nhân Vương thở dài, giống như là bất đắc dĩ nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, nhất định không thể để cho Lý Phượng Nguyên sống sót rời khỏi thành Vân Trung.
Không ai biết con Phượng Hoàng Thần Điểu này sẽ phát triển đến mức nào, chỉ có thể giết nó mới có thể tránh được hậu họa về sau.
Hắn quay đầu nhìn lại chiếc lông màu xanh, đợi đến lúc hắn nắm giữ được sức mạnh trong đó, sẽ tiện tay giết chết Lý Thanh Sơn! Sau đó sẽ tiêu diệt triều đại Đại Hạ, để cho thần tiên một lần nữa thống trị thế giới này, mà đương nhiên Vũ Nhân sẽ là kẻ thống trị tối cao.
Mọi thứ đều theo đúng kế hoạch.
Lúc này, trong không trung truyền đến một tiếng hét, giống như sấm sét.
“Vũ Nhân Vương đâu!?”Giữa tiếng hét lớn, những đám mây và ngọn núi xung quanh thành Vân Trung đột nhiên tản ra như khói, giống như một cơn bão đi qua.
Một luồng yêu khí phóng thẳng lên tận trời, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Vân Thành, bầu trời trong xanh chỉ trong phút chốc nhuốm một tầng đỏ thẫm.
Những Vũ Nhân vô cùng sợ hãi và không hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ đều quay người nhìn về hướng phát ra âm thanh.
"Người là ai mà dám tới thành Vân Trung làm càn!"Hơn chục ánh sáng trắng từ trong thành bay lên, tất cả đều là những Vũ Nhân đã sống sót qua ba lần Thiên Kiếp, khí tức của họ tạo thành một đại dương ánh sáng, chiếu lên bầu trời đỏ thẫm.
Nhưng trong lúc nhất thời, lại không cách nào có thể phá vỡ được luồng Yêu khí cuộn trào kia, mọi người đều kinh ngạc không ngờ trên đời lại có người mạnh mẽ như vậy.
"Lý Thanh Sơn, là ngươi!"Bạch Khiết cau mày nhìn đôi mắt đỏ hoe trên bầu trời, khác hẳn với vẻ lười biếng say xỉn ngày đó, bây giờ hắn mang cơn tức giận mà đến đây, thật sự như có thể ăn tươi nuốt sống và chiếm đoạt tất cả, điều này khiến nàng thầm giật mình.
Nếu không phải có thành Vân Trung sau lưng, và những Vũ Nhân Vương trong thành làm chỗ dựa thì dường như nàng đã muốn quay người bỏ chạy.
“Tiện nhân!”Khi Lý Thanh Sơn thấy nàng thì càng tức giận mà vung tay phải.
Bạch Khiết đột nhiên cảm thấy bị một sức mạnh vô hình vồ lấy, toàn thân không tự chủ được mà bay về phía hắn, sắc mặt nàng thay đổi nhanh chóng, ánh sáng màu trắng trên toàn cơ thể dâng trào, đôi cánh trắng tinh vùng vẫy, nàng dùng toàn lực để chống cự.
Cùng lúc đó, nàng giương cây cung dài của mình và bắn ra một mũi tên, tạo thành một chùm ánh sáng cuộn trào mãnh liệt, gào thét khắp không trung.