”“Con sâu ngủ này căn bản không phải là thứ tồn tại trong thế giới này, cho dù đó là Đại Dung Thụ Vương thì cũng không có cách nào có thể đối phó được nó.
Ngay cả khi có đi nữa thì cũng không thể chuẩn bị ổn thỏa trong thời gian ngắn được, tự nhiên lại lãng phí thêm thời gian.
”“Cái đó cũng không chắc.
”Cả hai người ai nấy đều miệng lưỡi đanh thép, không ai chịu nhượng bộ ai.
Dưới bầu trời xanh mây trắng vẫn yên tĩnh, nhưng bầu không khí đã trở nên có chút căng thẳng.
Lý Thanh Sơn mím môi, thể hiện sự kiên định vững vàng, mấy chục năm nay hắn đã quen với việc độc đoán, độc lập hành động, tự mình có quy tắc làm việc riêng, nên đến thời điểm mấu chốt thì có chết cũng không lùi bước, còn những lúc nên lùi thì tuyệt đối sẽ không hiếu chiến, hắn không phải là một người dễ dàng thay đổi tâm ý.
“Được, được!”Cố Nhạn Ảnh thở dài, ngay khi Lý Thanh Sơn tưởng rằng nàng sẽ từ bỏ tranh chấp, thì nàng đột nhiên mở ra đôi mắt chim ưng rồi nhìn thẳng vào Lý Thanh Sơn.
“Vậy thì bây giờ ta không phải thỉnh cầu ngươi, mà là yêu cầu ngươi hoàn thành lời hứa ngày xưa, báo đáp ân huệ của ta, rốt cuộc ngươi có đồng ý hay không?”“Ngươi!”Lý Thanh Sơn có chút không cam lòng, không khỏi cau mày.
“Ngươi nói như vậy là không coi trọng tình bằng hữu!”“Đúng, không coi trọng tình bằng hữu!”Cố Nhạn Ảnh dứt khoát nói.
Lý Thanh Sơn nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra.
“Được, ra đồng ý!”“Đa tạ!"Cố Nhạn Ảnh lộ ra vẻ áy náy.
Lý Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, và không nhìn nàng.
Cố Nhạn Ảnh bất đắc dĩ nở một nụ cười, rồi ngay lập tức dập tắt nó.
“Đi thôi!”Nàng còn chưa nói xong thì Lý Thanh Sơn đã bay vút lên không trung, Cố Nhạn Ảnh lắc đầu rồi theo sát theo sau, bay thẳng về phía thành Vân Trung.
Thành Vân Trung.
Nắng ban mai tràn vào sảnh vắng, Lý Phượng Nguyên đang nằm dài trên mặt đất và ngủ thiếp đi.
Dường như hắn không thể nghĩ ra cách để thoát thân, nên đã uống rất nhiều rượu trong buổi yến tiệc, rồi ngủ quên cho đến bây giờ.
Vũ Nhân Vương Bạch Thần đang ngồi trên ngai vàng cách đó không xa, hắn cầm ly rượu rồi chậm rãi nhấp một ngụm.
Hắn vừa nhìn Lý Phượng Nguyên vừa cảm thấy khâm phục sự can đảm của hắn, trong tình huống này vậy mà lại có thể ngủ được như vậy.
“Tỉnh dậy!”Bạch Thần tiến tới và đá vào người Lý Phượng Nguyên một cái.
“Trời sáng rồi!”Lý Phượng Nguyên vươn vai rồi nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.
“Thế nào, ngươi hài lòng về bữa tiệc chứ.
”Vũ Nhân Vương uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, rồi cười hỏi.
“Tàm tạm!”Lý Phượng Nguyên thờ ơ nói, nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ, đối với hắn mà nói thì đại điện này giống như một cái lồng giam lớn, cho dù giả bộ khách khí như thế nào đi nữa thì đến cuối cùng cũng không thể tránh khỏi một đao này.
“Bây giờ ta cũng có một thỉnh cầu nho nhỏ, hy vọng ngươi không từ chối.
”Vũ Nhân Vương chơi đùa với ly rượu không.
"Đạo hữu cứ việc hỏi, chỉ cần ta có thể giúp thì ta sẽ giúp.
"Lý Phượng Nguyên biết nếu lúc này hắn không chịu phối hợp thì đối phương thật sự sẽ trở mặt, nên đã dứt khoát đồng ý.
“Thật không thể tốt hơn được nữa, ta chỉ cần một giọt máu của ngươi.
”Vũ Nhân Vương giơ tay phải lên, một luồng ánh sáng màu trắng tinh khôi quanh co uốn lượng, giống như một con rắn dài bơi về phía Lý Phượng Nguyên.
Lý Phượng Nguyên nuốt nước miếng, cố gắng để không né tránh, đứng trơ mắt nhìn ánh sáng màu trắng đi tới rồi xuyên qua đầu ngón tay, rồi lấy ra một giọt “Phượng Huyết”.
Máu Phượng Hoàng đỏ tươi tỏa sáng như ngọn lửa, nó đi theo tia sáng trắng quay trở lại Vũ Nhân Vương rồi trực tiếp truyền vào cơ thể hắn,Vũ Nhân Vương nhắm mắt lại, toàn thân đỏ bừng lên, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ vui sướng.
Đối với một kẻ cận kề với cái chết như hắn thì sức sống vừa mãnh liệt vừa thuần khiết này là một cám dỗ chí mạng, dường như hắn không nhịn được mà hút hết toàn bộ máu trên cơ thể Lý Phượng Nguyên.
Nhưng sau khi hít một hơi thật sâu hắn mới có thể vượt qua được sự thôi thúc này, chuyện này không thể vội vàng được.
Hắn thu lại tia sáng màu trắng, Lý Phượng Nguyên lúc này mới có thể buông lỏng tâm tư đang dâng trào, trong nháy mắt hắn đã chuẩn bị cho việc lấy mạng đổi mạng, nhưng hắn biết với tình huống này thì e muốn chết cũng là chuyện không hề đơn giản.
Đúng là muốn chết cũng không được muốn chết cũng không xong, chỉ có thể mặc cho kẻ khác tàn sát, loại cảm giác bất lực này khiến trong lòng hắn dâng lên sự căm phẫn mà từ trước đến nay chưa từng có, hắn không kiềm nổi mà siết chặt nắm đấm.
“Vương Thượng, cảm thấy thế nào?”Bạch Khiết ân cần hỏi.
“Tốt, rất tốt, cực kỳ tốt!”Vũ Nhân Vương mở mắt ra, khuôn mặt hồng hào rạng rỡ, nói liên tục ba lần.