Một con hạc đầu trắng khổng lồ như ngọn núi mây xuyên qua bóng tối và bay về phía thành Vân Trung, đó chính là Vân Ảnh Hạc Vương, một trong Thập Phương Yêu Vương.
"Lão gia, ngươi tới quá muộn, quá muộn rồi! Những gì ngươi muốn đã không còn nữa rồi, và cũng sẽ không bao giờ quay lại.
"Vũ Nhân Vương hấp hối nói.
Con hạc trắng biến thành một ông già đội vương miện đỏ và áo choàng hạc, kinh ngạc nhìn Vũ Nhân Vương, người đã mất đầu và một nửa đôi cánh.
Thật không thể tin được trên đời lại có người có thể làm tổn thương hắn đến mức này, cướp đi chiếc lông chim mà hắn ngày đêm mong muốn.
Hắn là một trong số ít đại Yêu Vương của Vũ tộc trong thiên hạ, hắn đã thèm muốn chiếc lông vũ đó từ lâu, nhưng bởi vì không có cơ hội, nhưng không ngờ bây giờ lại bị người khác hớt tay trên.
Hắn đột nhiên cảm nhận được sự buồn ngủ còn sót lại trong hư không, hắn đột nhiên hiểu ra, chẳng lẽ bọn họ đã mượn sức mạnh của cấm địa phương bắc sao?Hắn cau mày hỏi:"Là ai làm?"“Lý Thanh Sơn, Cố Nhạn Ảnh.
”Vũ Nhân Vương không che giấu điều gì, hắn cắn răng nói ra hai cái tên.
"Thì ra là bọn họ!"Vân Ảnh Hạc Vương kinh ngạc, hắn đã từng nghe qua hai cái tên này, đặc biệt là Lý Thanh Sơn, kinh thiên động địa Mặc Hải Đồ Long, hắn có chút không cam lòng, hai người họ đều không có dòng máu Yêu tộc thuần chủng, vậy thì chẳng lẽ chiếc lông đó sẽ không chọn một liên kết phù hợp sao?"Bây giờ bọn họ đang ở chỗ nào?"“Không biết chết ở đâu rồi.
”Vũ Nhân Vương nói, rời khỏi sự bảo vệ của thế giới, du hành trong hư không không phải là chuyện đơn giản như vậy, gần như là không thể sống sót, cho dù hắn sống sót trở về thì cũng không thể trở lại Cửu Châu.
Vân Ảnh Hạc Vương cũng không kinh ngạc, hắn dám khiêu chiến Vũ Nhân Vương thì đương nhiên là phải trả giá, nhưng có thể làm được như vậy đã là bất ngờ rồi.
"Ngươi nói nhảm, đại lão phụ của ta chắc chắn sẽ không chết, hắn nhất định sẽ trở lại và đánh bể cái đầu chó của ngươi!"Hai mắt Lý Phượng Nguyên đẫm lệ, xông về phía Vũ Nhân Vương.
“Câm miệng!”Vũ Nhân Vương điên cuồng bóp cổ Lý Phượng Nguyên, cho đến khi hắn biến trở lại nguyên hình.
"Phượng Hoàng!"Vân Ảnh Hạc Vương lại kinh ngạc lần nữa, hắn từng nghe nói có một con Phượng Hoàng khác xuất hiện ở Cửu Châu, nhưng chưa từng thấy bao giờ.
Hắn trịnh trọng nói:"Đây là thủ lĩnh của Vũ tộc, đạo hữu hãy thả hắn đi.
""Thủ lĩnh Vũ tộc? Thứ ta ăn chính là thủ lĩnh Vũ tộc!"Cảm nhận được sinh mệnh đang trôi qua, Vũ Nhân Vương đã đi tới bờ vực của cái chết, hắn không chút do dự đột nhiên đem cái đầu lâu ngưng tụ bằng ánh sáng nhô lên, rồi tách ra như một cái miệng khổng lồ nuốt chửng Lý Phượng Nguyên.
Bên dưới đại dung thụ.
Gió lùa vào khiến những tán lá vang lên âm thanh xào xạc.
Bỗng thấy Tiểu An ngồi thiền với mái tóc dài bồng bềnh phất phới, cùng với tia sáng sặc sỡ ánh lên trên tăng bào xanh nhạt.
Nàng chợt mở hai mắt ra rồi đứng dậy, mịt mờ nhìn khắp xung quanh, cảm thấy trong lòng thật trống trải tựa như mất đi thứ rất quan trọng.
Nàng không cần suy nghĩ nhiều, lập tức nhẹ nhàng nói:“Thanh Sơn?”Nhưng chỉ có âm thanh xào xạc đáp lại nàng.
“Ngươi!”Hạc Vương Vân Ảnh vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ, cái này khác gì trực tiếp làm bẽ mặt, coi đại yêu vương là hắn như không khí.
Đám Vũ Nhân vây chặt Vũ Nhân vương ở bên trong, từng mảng cánh chim mở ra đan dệt thành áng mây che trời, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, phía sau lại là Vân Trung thành hùng vĩ tráng lệ.
Bạch Khiết nói:“Lẽ nào Hạc vương muốn khai chiến với Vân Trung thành, phá vỡ sự hòa bình ngàn năm nay?”Hạc Vương Vân Ảnh cũng tự biết rằng dù mình rất có uy vọng ở Vân Châu, nhưng tính tình thích ở ẩn, cũng không phải vương của vạn yêu như Đại Dung Thụ Vương.
Chỉ với sức một mình thì thực sự khó mà chống lại được Vũ Nhân tộc ở ngay ngoài Vân Trung thành được.
Hơn nữa, hắn vốn không quen biết thần điểu Phượng Hoàng này, nên thực sự không cần can thiệp vào.
Thế là hắn không khỏi oán hận nói:“Phượng Hoàng chính là thần điểu được trời phù hộ, sinh ra ngũ đức, bọn ngươi làm nhiều chuyện bất nghĩa như vậy thì ắt sẽ bị trời khiển trách!”“Hắn là thần điểu, chúng ta cũng là thân nhân, đáng tiếc Phượng Hoàng đã tuyệt chủng rồi, bằng không chúng ta đều muốn ăn vài con để kéo dài chút tuổi thọ.
”Một Vũ Nhân nam ngạo nghễ nói, dẫn tới một tràng tiếng cười.
Biểu cảm của Hạc Vương Vân Ảnh biến ảo, vài chiếc lông phượng rơi lả tả ở trước mắt, thế là hắn vung tay áo cầm vào trong tay.
Chỉ thấy có một đống bạch quang ngọ nguậy ở trên cổ Vũ Nhân vương, tựa như đang tiêu hóa mà cũng giống như Phượng Hoàng đang ra sức giãy giụa.
Bạch Khiết mỉm cười khẽ, đây chính là uy thế của Vũ Nhân tộc, Thập Phương Yêu Vương tung hoành một châu cũng phải chịu thua trước mặt bọn họ, sau đó quay đầu hỏi:“Bệ hạ, ngài vẫn ổn chứ!”Không có câu trả lời nào, chỉ có bạch quang nhúc nhích.
Lý Phượng Nguyên bị bạch quang nuốt vào, trước mắt là bóng đêm thâm trầm trước nay chưa từng có cùng với sự đau đớn sâu sắc bủa vây hắn.
Tựa như ngạn vạn cây kim đâm thật sâu vào thân thể, bạch quang dồn ép cắt chém linh vũ, huyết nhục của hắn một cách trắng trợn tựa như có thực thể, đến nỗi xương cốt cũng dồn dập nát tan rồi lại bị thôn phệ tiêu hóa.