Sức sống ngoan cường trời sinh dường như chỉ để hắn cảm nhận sự tuyệt vọng này càng rõ hơn.
Tất cả mọi kiêu ngạo và ngoan cường đều trở nên mềm yếu, khiến hắn không tự chủ được mà thốt ra lời cầu cứu:“Đại phụ thân, đau quá à, cứu ta!”Nhưng mà không có tiếng đáp lại, chỉ có sự đau đớn từ tận đáy lòng ngày càng khắc sâu.
“Đại phụ thân cũng mất vì cứu ta!”Thần hồn cũng bắt đầu nát tan, chỉ còn sót lại suy nghĩ:“Lẽ nào… cứ kết thúc như vậy?”Trong một tích tắc cuối cùng, một âm thanh khoáng đạt ầm ầm vang lên trong lòng hắn:“Không!”Đó không phải là tiếng nói của hắn, mà là niềm tin sinh sôi liên tục của Phượng Hoàng, đó là ý chí chiến đấu không ngừng của Lý Thanh Sơn mà hắn được truyền thừa từ lúc mới sinh ra.
Kết quả là, trong nháy mắt sắp bị cắn nuốt hoàn toàn, hắn chủ động đốt cháy hết sinh cơ, bị diệt!Thân thể Vũ Nhân vương không tản ra linh quang nữa, quả nhiên việc thôn tính Phượng Hoàng rất có lợi đối với tuổi thọ.
Hắn cảm nhận rõ rệt rằng phượng huyết nóng rực đang lưu chuyển trong thân thể, tràn ngập sinh cơ sinh sôi liên tục, loại bỏ ý nghĩa của tử vong, khiến hắn cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Đột nhiên, mọi sinh cơ bị dập tắt, tựa như tro tàn khi ngọn lửa cháy hết để lại.
“Chuyện này…”Bạch quang lại ngưng tụ thành đầu lâu, vẫn già nua và sắp chết, vẻ mặt hiện lên chút sợ hãi vì mất đi sinh cơ do phượng huyết mang đến.
Chuyện hắn lo nhất đã xảy ra.
Phượng Hoàng cũng không bị tiêu hóa dễ dàng như vậy, vì thế nên lúc ban đầu hắn mới chọn cách từ từ hút máu.
Nhưng do tình thế lúc này ép buộc, quá cấp bách nên bất đắc dĩ mới làm vậy thôi.
Hắn vốn định ngày sau chậm rãi tiêu hóa tai họa ngầm, nhưng không ngờ lại có biến đổi kỳ lạ này.
Trong lúc đang lo lắng thì hắn nhận ra linh quang cũng không tản đi, thế là hơi yên lòng:“Xem ra vẫn có chút tác dụng kéo dài tuổi thọ của ta!”Thế nhưng hắn lập tức phát hiện ra điểm bất thường, mặc dù linh quang không tản đi nhưng lại bắt đầu ngưng tụ ở trong người.
Linh quang màu trắng thuần túy gần như trong suốt bỗng tựa như một viên minh châu mượt mà, bỗng nhiên có một ánh lửa màu vỏ quýt lóe lên.
Ầm ầm ầm ầm!Tiếng sấm vang rền nghiền ép về phía chân trời, bỗng có một áng mây đen xuất hiện giữa bầu trời xanh thẳm, sinh trưởng ra xung quanh và lan tràn nhanh chóng.
“Đây là?”Hạc Vương Vân Ảnh bỗng nhìn lại.
Đám Vũ Nhân dồn dập ngước đầu nhìn lên, Bạch Khiết thì rùng mình trong lòng, lẽ nào thật sự bị cái miệng xui xẻo của Hạc Vương Vân Ảnh nói trúng rồi, giết chết Phượng Hoàng sẽ có trời phạt sao? Nhưng chưa nghe nói có chuyện này bao giờ.
“Bệ hạ, người không sao chứ?”“Thiên kiếp?”Vũ Nhân vương nhìn về phía chân trời, khuôn mặt cũng đầy vẻ mù mờ.
Bỗng hắn phản ứng lại, dốc hết toàn lực dập tắt ánh lửa kia, nhưng kết quả lại như mang cửu cứu hỏa, linh quang thuần trắng điên cuồng tràn vào, ngược lại còn nuôi dưỡng ánh lửa bùng lên.
Vân kiếp ở phía chân trời nhanh chóng tràn ngập, tiếng sấm càng ngày càng vang.
Vũ Nhân vương cảm thấy khí cơ khóa chặt bản thân ngay cả khi bên cạnh có đám Vũ Nhân vây chặt, khiến một trong Thập Phương Yêu Vương là Hạc Vương Vân Ảnh cũng không dám xâm phạm dù chỉ một chút.
Nhưng lúc này hắn lại đột nhiên cảm thấy bản thân đơn độc giữa bầu trời.
Thiên kiếp, xưa nay chỉ có thành hoặc bại, nhưng tuyệt đối không có trốn, đây là thiên kiếp!Vân kiếp đen đặc bao phủ bầu trời, nhưng vẫn khuếch trương lan tràn không ngừng.
“Thiên kiếp phi thăng! Vũ Nhân vương muốn phi thăng ngay bay giờ? Không, không phải, là thiên kiếp thứ ba!”Trong lòng Hạc Vương Vân Ảnh hơi lay động, vốn tưởng rằng là Vũ Nhân vương muốn phi thăng, nhưng nhanh chóng nhận ra giới vực không chút gợn sóng, màu sắc và chất lượng của lôi kiếp cũng không đúng.
Nhưng nếu nói riêng về quy mô thì e là thiên kiếp phi thăng cũng chỉ đến thế, uy lực của nó đúng là che trời ngợp đất, khiến cho hắn ở phía xa mà cũng cảm thấy hơi ngột ngạt.
Trong lòng hắn vẫn không rõ đến cùng đã có chuyện gì xảy ra? Rõ ràng không phải Vũ Nhân vương phi thăng, vậy vì sao khí cơ kia khóa chặt ở trên người hắn, hơn nữa thanh thế còn hoành tráng như vậy, chẳng lẽ là…“Bệ hạ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”Bạch Khiết hoảng sợ hỏi.
Sắc mặt Vũ Nhân vương lúc đỏ lúc trắng, gian nan phun ra hai chữ:“Niết bàn!”Phượng Hoàng Niết Bàn, dục hỏa trùng sinh, bị diệt vốn là khúc nhạc dạo mà thôi.
Từ tử đến sinh đều vô cùng khủng bố, niết bàn như diệt tuyệt, càng kinh khủng hơn tử vong bình thường.
Vào giây phút cuối cùng, Lý Phượng Nguyên đã lựa chọn niết bàn, khiến tất cả trở nên yên ắng rồi lại dấy lên hỏa diễm từ trong đó lần nữa, gọi là “niết bàn”.
Hiển nhiên đây là chuyện mà Bạch Khiết chưa bao giờ trải qua.
“Niết bàn!”Trước hết Hạc Vương Vân Ảnh rất thán phục, sau đó lại cao giọng cười to:“Ta nói tất có trời phạt mà, đúng là nhân quả tuần hoàn, báo ứng chính xác!”Thực ra đâu có ai trong số tất cả mọi người ở đây đoán ra được, vì Phượng Hoàng niết bàn đã thành truyền thuyết ở Cửu Châu từ lâu.