Thực ra ban đầu Phượng Hoàng Niết Bàn cũng không phải thiên phú thần thông, mà là bản năng mà Phượng Hoàng có từ lúc sinh ra.
Huyết thống Phượng Hoàng của Lý Thanh Sơn cũng không hoàn chỉnh, cộng thêm pha tạp nhiều tầng huyết thống nên cũng không đủ thuần túy, cho nên mới hóa thành một loại thần thông.
Sau khi chồng chất lặp đi lặp lại không ngừng, hi sinh tất cả các năng lực khác mới tăng cường năng lực mạnh mẽ nhất này của Phượng Hoàng đến mức cao nhất.
Mà vào giờ phút này, với tư cách là con Phượng Hoàng duy nhất trên thế gian này, Lý Phượng Nguyên đang thể hiện ra cái gì gọi là niết bàn chân chính.
“Ta thành công rồi?!”Ý thức mới sinh ra trong ngọn lửa kia tràn ngập sự vui mừng xen lẫn kinh ngạc, đây là lần niết bàn đầu tiên của hắn từ lúc sinh ra cho tới nay, tiến hành chứng thực trí thức trong truyền thừa Phượng Hoàng.
Nhưng hắn lập tức nhận ra tình huống bây giờ hơi kỳ quái, vì hắn không hóa thành Phượng Hoàng lần nữa mà là hòa làm một thể với Vũ Nhân vương, tựa như trẻ con liền thân, ai cũng không thể thoát khỏi người kia.
Đây vừa là kết quả do Vũ Nhân vương dốc toàn lực nuốt chửng, mà cũng là do ảnh hưởng khác thường của Phượng Hoàng Niết Bàn, nhưng tuyệt đối không phải trạng thái ổn định, tất sẽ có một trong hai người phải nuốt chửng triệt để đối phương.
Ý thức của Lý Phượng Nguyên vừa mới thức tỉnh trong im lặng lập tức bị Vũ Nhân vương dốc toàn lực áp chế, hắn không dám sử dụng quá nhiều linh lực vì hai người đang là một thể, sức mạnh của ngươi chính là sức mạnh của ta, cho nên chỉ có thể dùng thần niệm để phân thắng bại.
Cho dù như thế thì Vũ Nhân vương cũng chiếm ưu thế tuyệt đối, bất kể là kinh nghiệm hay là sức mạnh thì cũng tuyệt không có khả năng thất bại, một khi thành công thì có thể nắm giữ huyết thống Phượng Hoàng, lúc đó tuổi thọ không còn là vấn đề nữa.
Bầu trời bỗng sáng ngời.
Ầm!Một đạo lôi kiếp tựa như Kinh Long đánh vào người Vũ Nhân vương, khiến thân thể hắn trụy xuống gần trăm trượng mới ổn định.
“Uy lực lớn quá!”Hạc Vương Vân Ảnh thầm hoảng sợ.
“Bệ hạ!”Đám Vũ Nhân thốt lên kinh ngạc, dồn dập tiến lên muốn ngăn cản giúp.
Một đạo sấm sét kia tựa như một giọt mưa rơi xuống trước khi cơn mưa xối xả ập đến, lôi đình cuồng bạo bắt đầu trút xuống.
“Các ngươi lui ra!”Vũ Nhân vương chỉ kịp nói một câu rồi bị lôi đình nhấn chìm.
Đám Vũ Nhân cũng bị ảnh hưởng, lôi đình lấp lóe nảy trên người họ tựa như những chiếc xiềng xích.
Bọn họ đều đã vượt qua thiên kiếp thứ ba, căn bản không sợ lôi kiếp oanh kích chớ nói chi là lan đến, nên mới lớn mật mà dừng lại ở đây.
Song uy lực của thiên kiếp lần này vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, khiến toàn thân bọn họ tê rần, khó mà chịu đựng được.
Mà khí tức của bọn họ khiến vân kiếp ngày càng bành trướng.
“Chúng ta đi thôi!”Bạch Khiết thấy tình thế bất thường kèm theo một dãy tia chớp thì rút lui về Vân Trung thành trước, tia chớp bị bức chắn nửa trong suốt bằng ánh sáng ngăn cách nên lôi kiếp cũng chỉ gây nên mấy vòng gợn sóng ở phía trên, thể hiện ra sức mạnh phòng ngự của Vân Trung thành đại trận.
Nhưng nàng bỗng thay đổi sắc mặt hoàn toàn:“Không được, mau chóng dịch chuyển Vân Trung thành!”Hiển nhiên vân kiếp đã lan tràn tới, bóng tối bao phủ cung điện màu trắng, Vũ Nhân ở trong thành dồn dập tỉnh lại từ trong mộng, thấy cảnh này vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Những đạo điện quang bắn lên bức màn ánh sáng màu trắng, gây nên từng mảng gợn sóng, càng ngày càng dày đặc.
Các cường giả Vũ Nhân cũng phản ứng lại, biến sắc:“Nếu như bị cuốn vào trong thiên kiếp thì nguy rồi!”“Nhưng chỉ có bệ hạ mới có thể di chuyển Vân Trung thành.
”“Chúng ta đẩy thành đi!”Nói dăm ba câu đã quyết định được, mọi người dồn dập phi thân mà xuống, đội lôi đình đẩy Vân Trung thành.
Vân Trung thành chậm rãi di chuyển, thoát khỏi vùng bao phủ của vân kiếp, Bạch Khiết thở phào nhẹ nhõm, cũng may là với thực lực của bọn họ mà liên thủ thì dịch chuyển một ngọn núi cũng được, bằng không nếu Vân Trung thành bị cuốn vào thiên kiếp thì thực sự là phiền phức.
Ầm!Cung điện thuần màu trắng lay động, Vân Trung thành bỗng ngừng lại, không dịch chuyển.
“Bị thứ gì đó chặn lại rồi!”“Đáng chết, là con hạc già kia!”Bên ngoài Vân Trung thành, Hạc Vương Vân Ảnh phất tay áo lên, một tay giơ lên ngăn trở Vân Trung thành, áo choàng bay phần phật ở trong gió, trong mắt lóe lên hung quang.
Đường đường là Thập Phương Yêu Vương há lại để cho người ta bắt nạt tùy tiện, nếu đã không cần thể diện thì trở mặt thử xem!“Xuất toàn lực!”Bạch Khiết quát lên, đám Vũ Nhân cùng xuất lực.
Hạc Vương Vân Ảnh cảm thấy một lực khổng lồ truyền đến, đột nhiên hắn giang hai tay ra, hóa nguyên hình thành một con bạch hạc to lớn, cánh chim tựa như mây che trời.
Sau đó hắn nhảy vọt lên trên Vân Trung thành, cánh chim vung lên, gió nổi mây vần.
Mây đen áp thành, bão táp như gầm.
Hạc Vương Vân Ảnh xòe cánh chim ra, gần như có thể bao phủ hết Vân Trung thành, quạt lên từng trận gió to.
Tuy sở trưởng của loài chim không phải sức mạnh, nhưng hắn suýt chút nữa đã chặn lại được Vân Trung thành nhờ vào gân cốt được rèn luyện ngàn năm.