Bạch Khiết ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một biển sấm sét chứ không thấy bóng dáng của vương đâu cả.
Người thống trị Vân Trung thành không ở đây, lại không một ai có quyền hạn điều động Vân Trung thành đại trận nên không thể thi triển các loại thủ đoạn công kích, bằng không sẽ đánh cho con hạc già kia thất bại tan tác mà quay trở về.
Mà khí tức của bọn họ khiến cho vân kiếp tiếp tục bành trướng, kéo dài ra mấy trăm dặm, biển lôi đình kia thì càng cuồng bạo, tiếng nổ vang và tia chớp không ngừng nghỉ một giây nào, tựa như trời xanh đang tức giận và muốn phá hủy tất cả.
Quang điện đan dệt khắp người nàng, áp lực tăng gấp đôi.
Lôi đình oanh kích Vân Trung thành càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, dù cho đại trận có kiên cố như thế nào đi nữa thì cũng không thể tranh được với trời xanh, uy lực thì không có giới hạn, gặp mạnh thì càng mạnh.
Nếu còn tiếp tục như vậy, bất kể là bọn họ hay Vân Trung thành thì cũng đều không chống đỡ nổi.
“Bạch Nhật, Bạch Linh, đi theo ta!”Tiếng gọi của Bạch Khiết truyền thẳng đến Hạc Vương Vân Ảnh, đồng thời truyền niệm chứ không dám tới:“Hạc Vương Vân Ảnh, chúng ta và ngươi không thù không oán, người cần gì trở thành kẻ địch với chúng ta chỉ vì một con Phượng Hoàng chưa từng gặp mặt?”Hạc Vương Vân Ảnh cười khẩy một tiếng:“E rằng lúc này quá trễ rồi!”“Vũ Nhân tộc nhất định không quên mối thù ngày hôm nay!”Bạch Khiết lén lút nghiến răng bạc rồi giương cung bắn một mũi tên, đến giữa không trung thì nó hóa thành mưa tên, kéo theo ngàn vạn tia sáng.
“Yêu nghiệt, xem kiếm đây!”Bạch Nhật giận dữ phất lên kiếm quang trăm trượng, gào thét chém xuống.
Bạch Linh quăng một vòng sáng màu trắng lên, chỉ thấy nó bành trướng kịch liệt rồi trùm về phía Hạc Vương Vân Ảnh:“Hạc Lệ Cửu Tiêu.
”Hạc Vương Vân Ảnh nghển cổ hát vang, âm thanh sắc bén cao vút tựa như xé vải, lấn át cả tiếng sấm.
Mưa tên, quang kiếm và vòng sáng đều vặn vẹo nát tan.
Bạch Khiết hơi nhướng mày, quả nhiên lão yêu này thật khó đối phó, thế rồi nàng lớn tiếng kêu lên:“Chư vị tiếp tục tiến công, an nguy của Vũ Nhân tộc đều nằm ở trong tay chúng ta!”Nói rồi nàng giương cung liên tục.
Toàn thân đám Vũ Nhân đều bắn ra hào quang óng ánh, họ dốc hết toàn lực để bảo vệ quê hương, bảo vệ tộc nhân, không để ý đến thương tích.
Có câu “một người liều mạng vạn người khó chặn”, huống chi là mười mấy vị Vũ Nhân cường giả đã vượt qua thiên kiếp thứ ba.
Bạch quang đan dệt tựa như một bàn tay khổng lồ đẩy Vân Trung thành từ từ tiến về phía trước, rời khỏi phạm vi bị thiên kiếp bao phủ.
Hạc Vương Vân Ảnh phải để ý ứng phó với sự quấy rối của ba người Bạch Khiết nên dường như không áp chế nổi nữa, ngược lại còn hơi suy yếu, nhưng lại không cam lòng cứ từ bỏ như thế.
Vô số người ở trên mặt đất ngước lên nhìn thấy cảnh tượng kinh động này rồi cùng bàn luận:“Đến cùng là ai đang độ kiếp, vậy mà lại có uy thế nhường này!”“Hình như là Vũ Nhân vương, chỉ là sao lại trêu chọc Hạc vương ra tay?”“Hạc vương phóng khoáng không màng danh lợi, chắc chắn là do những điểu nhân này vô lễ, mới trêu chọc khiến cho lão đầu nổi trận lôi đình.
”“Nhưng hình như hắn rơi vào thế hạ phong rồi.
”“Ài, dù sao bọn Vũ Nhân này cũng người đông thế mạnh, ngay cả Đại Hạ cũng không có cách gì để tóm được bọn họ, nên tất nhiên một mình Hạc Vương Vân Ảnh thì một cây làm chẳng nên non rồi.
”“Ồ, đó là cái gì?”“Là quốc chủ!”Ở chân trời phía đông, có một đám mây ngũ sắc lặng lẽ lướt qua phía chân trời, kéo theo chiếc đuôi mây thật dài.
Trên đám mây ngũ sắc có một lão già tóc bạc mà mặt vẫn hồng hào đang đứng, râu quai nón dài tận ba thước, đầu đội mộc quan màu xanh, thân mặc áo bào hoa văn mây, kinh ngạc hỏi:“Hạ lão nhi, ngươi đang làm gì đấy?”“Đông Lỗ vương!”Trái tim Bạch Khiết nảy lên một cái, nghe đồn Hạc Vương Vân Ảnh rất thân thiết với Đông Lỗ vương, hai người thường cùng thưởng thức trà và luận đoạn với nhau.
Nếu hắn trở thành kẻ địch của Vũ Nhân thì đúng thật là chó cắn áo rách!Hạc Vương Vân Ảnh lập tức chứng thực lời đồn không phải là giả, hắn mừng lớn nói:“Vân tiểu nhi, ngươi tới rất đúng lúc, Vũ Nhân bắt nạt ta quá đáng, mau tới giúp ta một tay!”Bạch Khiết vội hỏi:“Đông Lỗ vương, việc này không liên quan gì với ngươi, ngươi đừng vội…”“Đâu thể thế được!”Đông Lỗ vương nghe Hạc Vương Vân Ảnh nói xong đã giận tím mặt, lập tức lấy đỉnh nhỏ có ba chân ra rồi ném về phía Vân Trung thành.
Lời đồn cũng không chính xác, vì bọn họ đâu chỉ rất thân thiết mà là bằng hữu tri kỷ rồi.
Lúc còn nhỏ Đông Lỗ vương thường cưỡi hạc dạo chơi đông hãi, từ đó kết giao tình.
Đỉnh nhỏ biến lớn theo gió cho đến khi to bằng ngọn núi, bên trên được khắc hoa văn mây sao, còn có núi sông cây cỏ Vân Châu.
Đó chính là Vân Châu đại đỉnh là một trong cửu đỉnh.