Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1885 - Chương 1896: Nô Dịch

Chương 1896: Nô Dịch

Ầm!Thế tiến lên của Vân Trung thành bỗng dừng lại.

Hai tay Đông Lỗ vương trì chú, miệng thì lẩm nhẩm, chỉ thấy đám mây ngũ sắc ở dưới chân hắn bỗng tràn ngập ra không trung, tầng tầng lớp lớp ép về phía Vân Trung thành.

Lúc này hắn mới truyền niệm hỏi Hạc Vương Vân Ảnh:“Cũng may là ta nghe được động tĩnh rồi tới, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi nổi giận với đám Vũ Nhân này, đến cùng là ai đang độ kiếp, xem ra không phải thiên kiếp, nhưng thanh thế này…”Hạc Vương Vân Ảnh lập tức kể đầu đuôi câu chuyện cộng thêm suy đoán của bản thân nữa.

“Thì ra là như vậy, không ngờ còn có chuyện như thế! Nhưng hình như việc này không liên quan gì đến ngươi?”Đông Lỗ vương ngạc nhiên nói, Hạ lão nhi mà hắn quen sẽ không làm lớn chuyện chỉ vì một câu nói, chớ nói chi là kéo bằng hữu xuống nước.

“Không liên quan gì tới ta, nhưng có liên quan với ngươi!”Hạc Vương Vân Ảnh nói.

Đông Lỗ vương lại liếc mắt về phía chân trời một cái, hiểu ý mà gật đầu:“Đây đúng là một cơ hội!”Sao có thể để người khác ngủ ngáy ở bên cạnh mình, vì thế ngày xưa Nhân Vũ Vương nam chinh giao nhân, để lại “tàn dư Bắc vương”, huống chi là bị người ta giẫm ở trên đầu.

Mà mối uy hiếp của Vũ Nhân lớn hơn giao nhân nhiều, ngày thường tranh cướp tài nguyên thì cũng không nói làm gì, nhưng sức mạnh tích trữ mấy ngàn năm qua quả thực cứ như thanh kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu, một khi thời cơ chín muồi thì khả năng cao Đông Lỗ vương phủ sẽ gặp xui xẻo.

Các đời Đông Lỗ vương đều muốn giải quyết mối họa lớn trong lòng này, khổ nỗi không có năng lực để làm thôi.

“Bạch Thần vừa mới mất mảng lông chim kia, quyết không thể bỏ mặc hắn nuốt chửng Phượng Hoàng.

Hắn đã có lòng mơ ước Vân Châu từ lâu, hiện nay thiên hạ đại loạn, Đại Hạ lại không còn uy thế năm xưa nên tất sẽ có hành động.

Ngươi và ta phi thăng trước, chung quy cũng phải giải quyết mối phiền toái này giúp hậu bối, tránh lại bị người ta nô dịch.

”Hạc Vương Vân Ảnh nói.

“Lời này rất hợp ý ta, đợi ta triệu hồi Bạch Long vương đến, san bằng tòa Vân Trung thành này!”Đông Lỗ vương vung tay áo lên, một đạo chiếu lệch lập tức bay đi, triệu tập tất cả thượng khanh.

Yêu vương Vân Châu và nhân vương áp chế lại Vân Trung thành lần nữa, khiến nó không thể tiến thêm.

Lúc này, vân kiếp đã bao phủ tất cả, đưa mọi thứ vào trong phạm trù công kích và nó cũng theo đó mà trở nên mãnh liệt hơn.

Nếu nói riêng về quy mô, dù cho thiên kiếp Linh Vương Kim Thiền phi thăng cũng không thể sánh với lần này.

Các cường giả Vũ Nhân cũng dần không chống đỡ nổi, Vân Trung thành không chỉ không thể tiến lên, mà ngược lại còn bị đẩy lùi mấy dặm.

Đại trận thủ thành bị lôi đình oanh kích điên cuồng, tấm màn ánh sáng màu trắng cũng hơi mờ đi, các tòa nhà ở trong thành cũng bắt đầu hơi lung lay.

Đông Lỗ vương thầm líu lưỡi, sức người có hạn, nếu không có uy lực của thiên kiếp này, dù cho có vận dụng hết sức mạnh của tất cả đại tu sĩ ở Vân Châu thì cũng không thể đánh tan được Vân Trung thành này.

“Không được, còn tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ ngã xuống!”Một cường giả Vũ Nhân kêu lên.

“Chúng ta vẫn còn thoát thân được, nhưng người trong thành thì phải làm sao, một khi đại trận bị phá thì chính là tai họa!”“Tại sao lại như vậy! Tại sao lại như vậy!”Trong lòng Bạch Khiết cũng xuất hiện sự tuyệt vọng, lẽ nào thật sự là điềm xấu khi giết thần điểu.

Bỗng nàng kiên quyết nhảy vào nơi sâu trong lôi đình, không thể tiếp tục như vậy nữa, bất kể dùng biện pháp gì thì nàng nhất định phải dừng hẳn trận thiên kiếp này!Bạch Khiết bay qua biển lôi, chỉ thấy từng mảnh lông vũ trắng muốt bay ra, dõi mắt nhìn tới thì thấy cánh bên phải gãy nát của Vũ Nhân vương đã mọc ra một chiếc cánh phượng rực rỡ, quang ảnh và hỏa diễm đồng thời chảy xuôi ở trong thân thể, dung nhan biến ảo chập chờn, khi thì vặn vẹo dữ tợn, khi thì phẫn nộ thù hận.

“Buông tha đi, ngươi tuyệt đối không thắng được ta đâu!”Vũ Nhân vương nói.

“Ta không phải muốn chiến thắng ngươi, ta muốn làm thịt cái tên khốn kiếp nhà ngươi!”Lý Phượng Nguyên rít gào.

Tựa như một người chia làm hai nửa đang tiến hành tranh đấu quyết tử, đồng thời còn phải chống đỡ thiên kiếp.

Chẳng qua đa số lôi kiếp oanh kích đều do Vũ Nhân vương chịu đựng, bởi vì lần thiên kiếp giáng lâm này gần như hoàn toàn bị khí tức mạnh mẽ của hắn khơi ra, từng vòng ánh sáng tỏa ra tựa như sóng biển nối liền không ngớt, va chạm với lôi kiếp rồi triệt tiêu lẫn nhau.

Suy cho cùng hắn cùng là cường giả siêu cấp thiên kiếp thứ ba đỉnh phong, tuy thanh thế lần thiên kiếp này rất lớn, ảnh hưởng cực rộng, nhưng cuối cùng bản chất vẫn là thiên kiếp thứ ba.

“Bệ hạ, còn tiếp tục như vậy thì Vân Trung thành sẽ không chịu đựng được nữa, tất cả Vũ Nhân đều sẽ chết hết!”

Bình Luận (0)
Comment