Bạch Khiết kêu lên, cũng không biết trong tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc này thì có thể truyền vào tai Vũ Nhân vương hay không.
“Hả?”Vũ Nhân vương như cảm nhận được nên chợt nhìn lại, vẻ dữ tợn ở trên mặt cũng theo đó mà ngừng lại.
“Xin lỗi, bệ hạ, đây đều là vì tất cả Vũ Nhân!”Bạch Khiết lấy một thanh chủy thủ có hình dáng tinh xảo hoa mỹ ra, bên trên còn có linh quang lưu chuyển, bất ngờ cũng là một món pháp bảo mạnh.
Thanh chủy thủ này chuyên dùng để cận chiến, còn là vật phòng thân mà ngày xưa Vũ Nhân vương ban cho nàng.
Nàng cắn chặt răng rồi cũng cảm tiến lên, đâm mạnh về phía lồng ngực của Vũ Nhân vương.
Vào giây phút chủy thủ sắp cắt vào da thì một bàn tay cầm thật chặt lấy mũi nhọn.
Bạch Khiết ngạc nhiên ngẩng đầu, lẽ nào là Lý Phượng Nguyên kia đổi khách làm chủ? Chỉ thấy Vũ Nhân vương đã mở bừng mắt ra, mắt trái đỏ rực còn mắt phải xanh thẳm, nhưng cả hai đều toát lên ý chí giống nhau.
“Không, ta phải sống sót!”Hai khuôn mặt, hai tầng âm thanh trùng điệp làm một, đều tràn ngập khát vọng sinh tồn.
Vào đúng lúc này lại đạt được sự nhất trí, giơ tay một cái đã bóp chặt cổ Bạch Khiết.
“Bệ hạ, người là Vũ Nhân vương đó!”Bạch Khiết mở to hai mắt không thể tin nổi, trong lòng không khỏi hiện ra khung cảnh năm xưa.
“Ta từng có cơ hội phi thăng, chẳng qua khi đó Đại Hạ vừa lập quốc, luôn luôn uy hiếp đến Vân Trung thành.
Ta thân là Vũ Nhân vương nên nhất định phải hi sinh, mới ở lại để chờ cơ hội lần nữa.
Lại không ngờ rằng một lần chờ này chính là ngàn năm, bỏ lỡ hết cơ hội rồi, ài!”Khi đó, dù hắn thở dài nhưng trên người như tỏa ra tia sáng.
Từ trước tới nay hắn đều là thiên tài, anh hùng, vương giả của Vũ Nhân tộc, bất kỳ vầng hào quang nào được thêm vào trên người hắn cũng đều không quá đáng.
Hắn cũng chưa bao giờ để bất cứ ai thất vọng cả, lại không nghĩ rằng…Lúc này nhớ lại, hình như khóe miệng hắn chan chứa vẻ cay đắng, có phải ở trong lòng cũng hối hận hay không?Đúng, hắn hối hận rồi.
Trẻ tuổi không sợ cái chết là vì không biết sự khủng bố của nó, khi tuổi thọ dần tiêu hao hết, thân thể và thần hồn suy yếu từng ngày tựa như một hố đen to lớn nuốt chửng mọi sự vui vẻ, dùng bất cứ thứ gì cũng không thể bổ khuyết chỗ trống được.
Nếu là phàm nhân thì vẫn có thể dùng số mệnh để tạm thời an ủi bản thân, đạt được trạng thái tâm lý cân bằng, nhưng hắn không thể.
“Nếu như khi đó ta chọn phi thăng thì chắc đã ở thiên đạo, bước lên hành trình mới rồi.
”Suy nghĩ không ngừng quanh quẩn trong đầu, nhưng chỉ gia tăng đau khổ mà thôi.
Hiện tại, cuối cùng hắn cũng thấy một cơ hội, có thể bù đắp sự tiếc nuối, làm lại từ đầu, vì thế sao hắn buông tay được.
“Xin lỗi, lần này ta muốn sống vì chính mình, ngươi đi đi!”Vũ Nhân vương chậm rãi buông tay ra, mặc dù hơi xấu hổ nhưng tràn ngập sự quyết tâm.
Hắn chắc chắn sẽ nuốt chửng Phượng Hoàng, nắm giữ sinh hoàn toàn mới mà mình mơ ước tha thiết bấy lâu, sau đó phi thăng thiên đạo.
Mọi thứ nơi đây đều không liên quan gì đến hắn.
“Bệ hạ!”Bạch Khiết cảm thấy uy lực của lôi kiếp ngày càng mạnh, nếu như tiếp tục đứng đây nữa thì sẽ có nguy cơ mất mạng.
Nàng ngoái đầu nhìn lại bầu trời đầy giông tố, Vân Trung thành còn chống đỡ được bao lâu nữa đây?Chủy thủ trong tay tuột ra rơi xuống, nàng bỗng giang rộng cánh chim cùng hai tay, toàn thân hiện ra bạch quang mờ mịt, tia sáng thay thế tứ chi trên thân, loáng thoáng biến thành hình người hoàn toàn trắng xóa.
“Ngươi muốn làm gì?”Vũ Nhân vương kinh sợ.
“Bệ hạ, ngươi từng dạy ta hi sinh, sao giờ lại tự quên mất cơ chứ? Chẳng qua ngươi đã làm quá nhiều vì Vũ Nhân, hiện tại đến lượt ta!”Vẻ mặt Bạch Khiết vẫn bình tĩnh, đột nhiên bắn ra tia sáng vạn trượng.
Một vầng thái dương bay lên giữa bầu trời, ánh sáng soi đến chỗ nào là lôi đình cuồn cuộn cũng bị gạt ra.
Trời đất hơi yên tĩnh lại.
“Bạch Khiết!”Đám Vũ Nhân la lên thất thanh.
Hai cánh của Vũ Nhân vương gãy hoàn toàn, lảo đà lảo đảo, huyết nhục ở đằng trước gần như bị tróc ra hết, lộ ra đốm lửa ở trong lồng ngực, vẻ kinh sợ và phẫn nộ ở trên mặt mờ đi, thay vào đó là vẻ mờ mịt.
Dõi mắt nhìn ra xa thì thấy đại trận thủ thành đã lung lay sắp đổ, những đạo độn quang bay tới từ phía chân trời đều là thượng khanh của Đông Lỗ vương phủ.
Sự yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, lôi đình lại rít gào lần thứ hai, sự tranh đấu giữa bạch quang và hỏa diễm cũng dừng lại.
Mặc dù bạch quang hơn xa hỏa diễm, vững vàng chiếm thế thượng phong, nhưng cũng khó mà dập tắt đốm lửa này.
Bạch Thần trầm mặc một lát rồi chợt nói:“Lý Phượng Nguyên, chúng ta tiếp tục đấu nữa thì sẽ đồng quy vu tận.
”Thế mà trong lời nói này lại khôi phục sự thanh nhã ngày thường.
“Vậy thì đồng quy vu tận đi!”