Tuy rằng muốn sống nhưng cũng không sợ chết, sau khi niết bàn thì Lý Phượng Nguyên đã có một tầng lĩnh ngộ sâu hơn đối với sinh tử, bỗng nhiên ý niệm mạnh mẽ áp chế hắn gắt gao lại rút lui.
“Dù sao sống cũng tốt hơn là chết, không phải sao?”Bạch Thần tự lẩm bẩm:“Ta có một yêu cầu, nếu như ngươi đồng ý thì ta sẽ không tiếp tranh đấu với ngươi nữa, ngươi đạt được sức mạnh của ta thì cũng có thể vượt qua thiên kiếp một cách thong dong.
”“Yêu cầu gì?”“Thay ta bảo vệ Vân Trung thành.
”“Ngươi nói cái gì?”Lý Phượng Nguyên kinh ngạc.
“Tất cả tội nghiệt đều do ta gánh chịu, bọn họ chưa bao giờ làm ngươi tổn thương.
”Trong ánh lửa chập chờn, Lý Phượng Nguyên nhớ lại những gì mắt thấy tai nghe khi đang dạo chơi trong thành.
Suối phun màu trắng dưới ánh mặt trời, âm nhạc duyên dáng vang vọng khắp không trung, trẻ nhỏ Vũ Nhân kết bè kéo lũ cười đùa với hắn, mẫu thân dịu dàng quát mắng…Lúc đó trong lòng hắn đầy sầu lo, nên chưa bao giờ để ý đến những hình ảnh này, lúc này chúng lại đột nhiên rõ ràng, đến cả tiếng sấm cũng có vẻ như có như không.
“Ngươi lại dang dở trò gì, còn muốn làm ta lung lay sao?”“Những lời này đều là sự thật.
Tất cả đều đáng giá.
”Bạch Thần như đang nói với Lý Phượng Nguyên, lại như đang lầm bầm lầu bầu.
Lôi đình đánh xuống liên miên, ý chí của Bạch Thần biến mất, ánh lửa nhanh chóng bùng lên.
“Chờ đã, ta còn chưa đồng ý đâu!”Lý Phượng Nguyên kiềm chế hỏa diễm bùng lên.
“Xin hãy bảo vệ bọn ta, ta tha thiết cầu xin ngươi!”“Ngươi không sợ ta nuốt lời?”“Ngươi là Phượng Hoàng nhân đức mà.
”“Hừ, nếu như là đại phụ thân của ta thì chắc chắn sẽ không đồng ý với ngươi, có đồng ý thì cũng lừa gạt đùa giỡn ngươi thôi.
”“Cảm ơn.
”Bạch Thần chân thành nói, cuối cùng hắn xòe lòng bàn tay ra, trong đó là một mảnh lông chim trắng nõn, miệng lẩm bẩm muốn nói điều gì đó.
Chỉ thấy ánh lửa dâng trào trong cơ thể hắn, chớp mắt một cái đã nuốt chửng thân thể, lông trắng rơi lả tả.
Bên trong ngọn lửa hừng hực, cánh chim xòe ra lần nữa, lúc này đã là cánh phượng rực rỡ.
Một tiếng phượng hót cao vút vang lên, Phượng Hoàng chống lại lôi đình mà bay về nơi sâu trong vân kiếp.
“Vậy mà hắn lại thành công?”Hạc Vương Vân Ảnh kinh ngạc, vốn định công phá Vân Trung thành rồi lại đối phó với Vũ Nhân vương, nhưng không ngờ Phượng Hoàng thật sự đột kích ngược thành công.
“Đúng là diệt trừ một mối họa lớn giúp chúng ta, Bạch Long vương sẽ tới ngay thôi, đến lúc đó nhất định phải phá thành!”Đông Lỗ vương nói.
“Vũ Nhân trong thành thì phải làm sao?”“Chết trong lôi kiếp thì không còn gì bằng!”Thiên phú của dị nhân thật sự khủng bố, vượt xa yêu tộc và nhân loại bình thường, Vũ Nhân lại càng là hạng xuất sắc trong số đó, cần phải diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn, đồ thành diệt quốc.
Các cường giả Vũ Nhân đã từ bỏ việc đẩy Vân Trung thành, quay sang chiến đấu với đám thượng khanh của Đông Lỗ vương phủ.
Sức mạnh của họ tương thông, kết thành trận thế, hình thành nên mô hình hình học ánh sáng đan xen ở trên bầu trời.
Thế nhưng có hai vị vương giả là Hạc Vương Vân Ảnh và Đông Lỗ vương áp trận, bại vong chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, mà vương của bọn họ còn không ở đây.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc chiến hạm to lớn phá không mà đến, thân hạm thuần trắng khá giống Xích Long vương và Ngân Long vương, nhưng lại hàm chứa hoa căn phức tạp phong cách Vân Châu.
Đó chính là lợi khí công thành hiếm có trong thiên hạ - “Bạch Long vương”.
Mới cách đó ngàn dặm mà “miệng rồng” đã mở ra, những chấm sáng hội tụ lại, khi tia sáng hội tụ đến cực hạn thì một cột sáng gào thét mà đến, tựa như Bạch long rít gào.
Đông Lỗ vương ngẩng đầu liếc nhìn một cái, thoắt cái vân kiếp đã bắt đầu thu lại, đáng tiếc không thể san bằng Vân Trung thành hoàn toàn, chẳng qua đến lúc này thì cũng chỉ chênh lệch một đòn đánh thôi.
“Mau ngăn cản!”Các cường giả Vũ Nhân hợp lực kết thành một bức chắn ánh sáng, vậy mà lại bị xuyên qua chỉ trong nháy mắt, mắt thấy Vân Trung thành sắp bị đánh tan rồi.
Bỗng hào quang lóe lên ở phía chân trời, tốc độ cực kỳ nhanh khiến cho Hạc Vương Vân Ảnh cũng hơi sửng sốt:“Phượng Hoàng?”Đúng là Phượng Hoàng đang bay tới, một chân hắn đạp trên Vân Trung thành, đối cánh hoa mỹ che chắn thành trì, chỉ thấy cột sáng oang kích lên người hắn rồi tản ra thành lưu quang đầy trời, vậy mà hắn không bị mất một cọng lông nào.
Một tiếng Phượng Hoàng hót đầy huy hoàng vang tận trời xanh.
Ánh mắt của mọi người đều bị thu hút, ai nấy cũng dừng động tác lại.
Hạc Vương Vân Ảnh thân là Vũ tộc nên cảm xúc khắc sâu nhất, vốn dĩ Phượng Hoàng còn chưa vượt qua thiên kiếp mà đã khiến hắn sinh lòng kính yêu, lúc này gần như muốn hóa thành sùng bái, muốn cúi đầu xưng thần với Phượng Hoàng.
Chẳng lẽ cái này chính là Bách Điểu Triều Phượng trong truyền thuyết?Một ánh mắt của Đông Lỗ vương khiến Hạc Vương Vân Ảnh bỗng tĩnh lại, cố gắng trấn định tâm thần rồi hỏi:“Xin hỏi đạo hữu xưng hô như thế nào?”