Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1888 - Chương 1899: Đừng Sợ“Lý Phượng Nguyên, Lúc Nãy Đa Tạ Ngươi Đã Cứu Viện.

Chương 1899: Đừng Sợ“Lý Phượng Nguyên, lúc nãy đa tạ ngươi đã cứu viện.

”“Đạo hữu là trưởng bối của chúng ta, cứu viện là chuyện đương nhiên, không cần khách khí như thế.

”Hạc Vương Vân Ảnh vội vã khiêm nhượng, lại hỏi:“Đạo hữu làm như này là có ý gì?”“Ta đã đồng ý với Bạch Thần Vũ Nhân vương là sẽ kế nhiệm vị trí Vũ Nhân vương này, thay hắn bảo vệ Vân Trung thành.

”Lý Phượng Nguyên hơi cúi đầu, quang hoa lưu chuyển trong đôi mắt phượng, không biết đang có ý đồ gì.

“Ngươi nói cái gì?!”Không chỉ Hạc Vương Vân Ảnh, mà ngay cả đám Vũ Nhân đều kinh hãi.

Nếu không có Lý Phượng Nguyên ra tay đỡ một đòn của “Bạch Long vương” thì gần như họ đều muốn mở miệng mắng chửi.

Đạo hữu thật biết nói đùa, chẳng phải Bạch Thần chết trong tay ngươi sao? Mà ngươi cũng không phải Vũ Nhân, làm sao làm Vũ Nhân vương được đây?”“Bạch Thần tự làm tự chịu, cũng đã đền tội rồi.

Nếu không phải hắn nhiều lần cầu xin ta thì ta cũng không muốn để ý tới vị trí Vũ Nhân vương này.

Chẳng qua nếu đã hứa hẹn thì tất phải thực hiện, hôm nay ta đã rất mệt rồi, mời các vị đạo hữu rút lui!”Hạc Vương Vân Ảnh còn muốn tiếp tục khuyên nhưng bị Đông Lỗ vương ngăn cản, thế là cất cao giọng nói:“Đã như vậy thì cũng không cần nhiều lời, để xem ngươi có thủ đoạn gì!”…“Đạo hữu, ta tiếp tục khuyên ngươi một câu, ngươi giết chết rồi thôn phệ Vũ Nhân vương nên Vũ Nhân tuyệt đối không quên mối thù ngày hôm nay, ngươi làm như thế là nuôi hổ thành hoạn! Muốn làm Vũ Nhân vương lại càng là mơ mộng hão huyền.

”Hạc Vương Vân Ảnh gây xích mích ly gián, nhưng cũng đúng với tình huống thực tế.

Con ngươi Lý Phượng Nguyên đảo một vòng, trên mặt đám cường giả Vũ Nhân đều là địch ý khó lòng che giấu đúng như dự đoán, địa vị của Bạch Thần ở trong lòng Vũ Nhân là thứ mà người ngoại tộc khó mà tưởng tượng được.

Trong những tòa tháp cao màu trắng ở Vân Trung thành, đám Vũ Nhân thấp thỏm lo âu ngửa đầu nhìn xung quanh, cánh Phượng Hoàng hoa lệ kia tựa như đám đốt mây, hào quang mỹ lệ lưu chuyển chiếu rọi.

“Mẹ!”Một hài tử Vũ Nhân sợ hãi đầy mặt.

“Đừng sợ, đừng sợ!”Mẫu thân ôm chặt nàng, lúc ngước đầu nhìn lên, đôi mắt tràn ngập sầu lo lại đối diện với đôi mắt phượng kia.

Trong lòng Lý Phượng Nguyên hiện ra tên họ của các nàng, thậm chí là cả quá khứ.

Bây giờ hắn luôn cảm thấy thân thiết với tất cả Vũ Nhân, tựa như bọn họ là tộc nhân của chính mình vậy, rõ ràng đây là sự ảnh hưởng ký ức tinh thần của Bạch Thần, thầm nghĩ:“Muốn ta có thêm chút tình cảm với bọn họ sao?”Hắn không khỏi thổn thức, vào giây phút cuối cùng thì Bạch Thần lại lựa chọn từ bỏ tất cả, đến cùng là xúc động vì sự hi sinh vĩ đại của Bạch Khiết, hay là hành động khi nhận ra mình không còn hy vọng sống, có lẽ là cả hai.

Người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình?Bởi vì có tình mà muốn sống, cũng vì có tình mà chịu chết.

Nhưng đối lập với “gánh nặng tình cảm” nho nhỏ này, lợi ích mà Lý Phượng Nguyên đạt được khó mà đo lường.

Bởi Bạch Thần để hắn tùy ý nuốt chửng trong tình cảnh hoàn toàn không phản kháng, cho nên hắn gần như đạt được một phần truyền thừa tinh thần hoàn chỉnh.

Trong đó có thể ngộ suốt bảy ngàn năm tu hành của Bạch Thần, thậm chí là toàn bộ sức mạnh nữa.

Phần sức mạnh và truyền thừa khổng lồ như vậy, đến mức khó mà tiêu hóa được trong khoảng thời gian ngắn.

Mà nếu như tranh đấu đến cùng, dù cho hắn may mắn đánh bại Bạch Thần, lại may mắn không bị thiên lôi đánh chết thì cũng vừa vặn vượt qua được thiên kiếp thứ ba, nhưng sẽ vô cùng suy yếu, truyền thừa tinh thần thì càng khỏi phải nói.

Tựa như hai quân đối chọi nhau, chắc chắn kết quả của việc đầu hàng và chiến đấu đến một binh một tốt cuối cùng sẽ không giống nhau.

Thấy Lý Phượng Nguyên im lặng rơi vào trầm tư thì Đông Lỗ vương mỉm cười khẽ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, huống hồ là thần điểu Phượng Hoàng.

Mà đại quân của hắn đã áp sát, há lại cho phép bất cứ kẻ nào ngăn cản.

Chư vị thượng khanh dàn trận ở phía trước:“Bạch Long vương” áp trận ở phía sau, Đông Lỗ vương và Hạc Vương Vân Ảnh chuẩn bị sẵn sàng hợp lực đánh một đòn sấm sét bất cứ lúc nào, đây đã là “quốc chiến” chứ không phải đấu pháp nữa rồi.

Lý Phượng Nguyên nói:“ta biết bọn họ yêu thích Bạch Thần đến nhường nào, cũng biết bọn họ hận ta cỡ nào…”“Đạo hữu hiểu là tốt rồi.

”Hạc Vương Vân Ảnh thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn không muốn trở thành kẻ địch của Phượng Hoàng, có lẽ đây là bản năng của tất cả loài chim.

Bỗng nhiên Lý Phượng Nguyên lại chuyển đề tài:“Chỉ là việc đó có liên quan gì đến ta? Ta chỉ làm chuyện ta muốn làm mà thôi, há lại vì sự yêu ghét của người khác mà bị thay đổi.

”“Được rồi, dù không muốn đối địch với ngươi, nhưng chuyện đến nước này thì chỉ có cách chiến một trận!”“Tất cả Vũ Nhân lui về trong thành!”

Bình Luận (0)
Comment