Lý Phượng Nguyên ra lệnh một tiếng, các cường giả Vũ Nhân quay sang nhìn nhau, chưa nói đến việc không nghe hiệu lệnh của kẻ thù, Vân Trung thành đại trận không còn ai chủ trì, bây giờ trở về chẳng phải là chờ chết hay sao?Lý Phượng Nguyên cũng không nói nhiều, hắn có tự tin ở nơi đây có thể chống lại được gần như toàn bộ Vân Châu nhưng không chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân, bằng không chỉ riêng Hạc Vương Vân Ảnh đã có thể cuốn lấy hắn, còn nói gì tới bảo vệ Vân Trung thành.
Bạch Thần còn để lại cho hắn một món quà lớn, đó chính là “Vân Trung thành” kia.
Đột nhiên, Vân Trung thành dâng lên tia sáng màu trắng, tựa như dòng sông chảy xuôi trên mỗi con đường rồi hội tụ ở vương cung tại trung tâm thành.
Chỉ thấy một cột sáng phóng lên trời rồi hòa vào trong cơ thể Lý Phượng Nguyên, nhuộm mỗi một mảnh cánh chim của hắn thành màu trắng thuần, tựa như đã biến thành một con Bạch Phượng Hoàng.
Bạch Thần đã giao toàn bộ quyền khống chế Vân Trung thành đại trận cho hắn, lúc nãy hắn hơi kéo dài thời gian chỉ là để khống chế nó hoàn toàn.
Các cường giả Vũ Nhân quay sang nhìn nhau, đây là quyền lực mà các đời Vũ Nhân vương mới có thể nắm giữ, mà một khi khống chế cả Vân Trung thành thì gần như bản chất chính là Vũ Nhân vương, thế là họ truyền âm:“Làm sao bây giờ?”“Nếu tiếp tục đánh nhau thì chúng ta đều bỏ mạng ở đây, hay là rút lui tới nơi khác?”“Câm miệng, thành còn người còn, thành mất người mất! Nếu ai mà dám bỏ chạy thì chính là kẻ phản bội của Vũ Nhân tộc, trời tru đất diệt, nhân thần đều vứt bỏ!”“Vậy thì cũng chỉ đành về thành trước, đây là vì Vũ Nhân tộc!”Hào quang lóe lên liên tục, hơn mười vệt sáng bay trở lại Vân Trung thành, tốc độ độn quang của Vũ Nhân đúng là hiếm có trong thiên hạ, ai cũng không ngăn cản kịp.
“Không được!”Đông Lỗ vương hoàn toàn biến sắc, hắn vốn định dựa vào Vân Trung thành để ngăn cản những cường giả Vũ Nhân này, tới phút cuối một lưới bắt hết, nhưng không ngờ con vịt đã bị đun sôi lại bay mất, thế là quát to:“Nghe thì xuôi tai, dốc toàn lực công thành!”Hắn thôi thúc Vân Châu đại đỉnh, Lô Vương Kim Ấn, thậm chí là mây ngũ sắc đầy trời, tất cả đều ép về phía Vân Trung thành.
Ngoài ra còn có Hạc Lệ Cửu Tiêu của Hạc Vương Vân Ảnh, tiếng rít gào của “Bạch Long vương”, tất cả đại tu sĩ đều sử dụng thủ đoạn đặc biệt, sức mạnh sôi trào mãnh liệt như thác lũ, thoáng chốc đã có xu thế lay động trời đất.
Bức tường ánh sáng che chắn của Vân Trung thành đã cực kỳ mờ nhạt, tuyệt đối không thể chống chịu được.
Lý Phượng Nguyên đã dự đoán được từ sớm, nên lập tức bay vào trong Vân Trung thành, hóa thành một anh chàng tuấn tú rồi cất cao giọng nói:“Thành bại đều trong một lần này, truyền sức mạnh cho ta!”Trong lúc Vũ Nhân khác còn đang chần chừ thì vị mẫu thân ôm hài tử kia là người thứ nhất tỏa ra ánh sáng, so với thù hận thì nàng muốn bảo vệ con của mình hơn.
Những tia sáng lấm ta lấm tấm tỏa ra ở trong thành, tất cả Vũ Nhân - bất kể là mạnh mẽ hay nhỏ yếu - cũng đều tỏa ra ánh sáng màu trắng, hòa vào dòng sông ánh sáng đang gào thét rồi hội tụ ở đại điện vương cung.
Ầm!Vân Trung thành chấn động mãnh liệt, tựa như con thuyền đơn độc rơi vào dòng lũ gập ghềnh, từng tòa tháp cao và cung điện đổ sụp xuống.
Lý Phượng Nguyên đứng nghiêm ở bên trên vương cung, cảm nhận được sức mạnh trước nay chưa từng có hội tụ ở trên người mình, đây là sự ngưng tụ sức mạnh và tinh thần của Vũ Nhân tộc.
Hắn nhìn về phía chân trời với vẻ mặt nghiêm túc, đến cùng có thể ngăn chặn hay không?Đám Vũ Nhân cũng đang nhìn hắn, cánh chim trắng nõn xòe ra như bạch quang phun trào, tựa như lại nhìn thấy bóng dáng Bạch Thần.
Thời gian trở nên cực kỳ chậm rãi, mỗi một giây đồng hồ đều bị kéo dài ra, trở thành một loại dày vò.
Nếu như đại trận bị phá thì tất cả xong rồi.
Nhưng dù bức tường chắn bằng ánh sáng mỏng manh kia lung lay sắp đổ, mà từ đầu đến cuối cũng không bị phá nát, kiên cường vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Nét mặt Lý Phượng Nguyên lộ ra vẻ tươi cười rồi lại vung tay lên, vân trụ đứng ở trước đại và xung quanh dồn dập tỏa ra ánh sáng, pho tượng con chim mặt người ngồi xổm bỗng cử động, vỗ cánh đón lấy đại quân của Đông Lỗ vương.
Số lượng lên tới gần trăm con mà mỗi con đều tương đương với khôi lỗi vương.
Pho tượng vừa mới rời khỏi Vân Trung thành thì đã có vài con bị dòng lũ nghiền nát, nhưng cũng chống đỡ được phần lớn thế tiến công.
Bức tường chắn bằng ánh sáng trở nên vững vàng, dần dày lên.
Lý Phượng Nguyên vừa chỉ huy pho tượng, biến ảo thế trận, quấn đấu với đại quân của Đông Lỗ vương, vừa ra lệnh cho cường giả Vũ Nhân:“Mấy người các ngươi đứng đó làm gì, ra tay phản kích hết cho ta!”