Tuy các cường giả Vũ Nhân không cam lòng nghe theo mệnh lệnh của hắn, nhưng vào lúc thế này thì cũng chỉ có thể đồng sức đồng lòng, bọn họ vốn không quen chém giết cận chiến, nên lúc này đặt chân ở trong Vân Trung thành thì có thể thỏa thích thì triển thế tiến công.
Hào quang gào thét xuyên qua không trung tựa như lôi đình lướt qua bầu trời, phối hợp với phản pho tượng mà phản công Đông Lỗ vương.
Lý Phượng Nguyên ngước nhìn vòm trời, chỉ thấy vân kiếp đen đặc chậm rãi tản đi, thái dương rải xuống tia sáng tươi đẹp, gia tăng tốc độ khôi phục của bức tường chắn bằng ánh sáng.
Đây mới là cội nguồn sức mạnh chân chính của Vân Trung thành đại trận, thời gian kéo dài càng lâu thì sức mạnh của đại trận càng mạnh.
Một mảnh vân ảnh đột nhiên che đậy vầng thái dương, Hạc Vương Vân Ảnh quan sát xuống thì đối diện với đôi mắt của Lý Phượng Nguyên, bốn mắt nhìn nhau chớp chớp.
“Buông tha đi, Phượng Hoàng!”“Vân Trung thành, lên!”Lý Phượng Nguyên phất tay, Vân Trung thành trực tiếp bay lên trời, đánh về phía Hạc Vương Vân Ảnh.
Hạc Vương Vân Ảnh thò một chân hạc xuống, nhẹ nhàng đạp ở trên Vân Trung thành, ngăn cản tư thế bay lên của Vân Trung thành, cánh hạc khổng lồ vẫn che đậy mặt trời.
Một tiếng phượng hót vang lên, Lý Phượng Nguyên phóng lên trời, cách một bức tường chắn bằng ánh sáng mà đánh một chưởng về phía chân hạc.
“Dù cho ngươi là thần điểu Phượng Hoàng, nhưng vừa mới vượt qua thiên kiếp thứ ba thì sao có thể cùng ta…”Hạc Vương Vân Ảnh bỗng cảm nhận được một nguồn sức mạnh khổng lồ dồi dào không thể kháng cự dâng lên, vậy mà không áp chế nổi.
Hắn vừa liếc mắt nhìn vào trong thành thì bỗng hiểu rõ, con Phượng Hoàng này đã tập hợp sức mạnh của toàn thể Vũ Nhân, đây là chuyện mà chỉ có Vũ Nhân vương mới có thể làm được.
Bên trên bức tường chắn bằng ánh sáng xuất hiện tầng tầng gợn sóng, hai nguồn sức mạnh va chạm kịch liệt, Vân Trung thành vẫn ngoan cố bay lên trên, trực tiếp bay vào trong tầng Cương Phong.
Càng lên cao thì Cương Phong càng ác liệt, gào thét chém lên bức tường chắn bằng ánh sáng, bỗng nhiên nó lại trở nên hơi mờ đi, nhưng thế tiến công nặng nề của Đông Lỗ vương cũng phải chịu đựng sự gột rửa của Cương Phong, nên uy lực suy giảm đáng kể.
Thông qua ký ức của Bạch Thần, Lý Phượng Nguyên hiểu rõ đây là phương thức hoạt động bình thường nhất của Vân Trung thành.
Vân Trung thành đại trận có chứa trận thế chống đỡ Cương Phong, nếu như có ngoại địch xâm lấn thì có thể điều khiển Vân Trung thành bay lên trong tầng Cương Phong, như thế kẻ địch khó mà thi triển thế tiến công.
Mặc dù sức chịu đựng của đại trận cũng có hạn, không thể bay lên quá cao, nhưng đủ để bảo đảm không có bất cứ kẻ địch nào có thể cao hơn Vân Trung thành, bằng không tùy tiện bị người ta che lại cội nguồn sức mạnh thì chẳng phải là trò cười à.
“Chẳng trách vương triều Đại Hạ cũng không thể tóm được Vũ Nhân, Vân Trung thành này quả thực là thần khí chiến tranh, còn lâu Bạch Long Vương và Xích Long Vương mới bằng được, đáng tiếc lúc ban đầu bị thiên kiếp đánh quá suy yếu, khó mà thi triển các loại thủ đoạn công kích, nếu không thì sợ gì Đông Lỗ vương!”Vài chiếc lông hạc rơi rụng, còn chưa trôi dạt được bao lâu thì đã bị Cương Phong cắt nát, dù cho là Thập Phương Yêu Vương cũng không thể đứng lâu ở tầng Cương Phong cao như vậy, Hạc Vương Vân Ảnh cũng bất đắc dĩ phải tránh qua một bên.
Ánh mặt trời còn chưa kịp rơi xuống thì một tiếng ầm ầm thật lớn vang lên, Vân Châu đỉnh trùng điệp ép ở trên Vân Trung thành.
Đông Lỗ vương thấy con vịt đã đun sôi sắp bay mất thật rồi thì cũng không kiềm chế nổi, lập tức dốc toàn lực khởi động Vân Châu Đỉnh.
Chiếc đỉnh to lớn nặng nề này tập hợp sức mạnh núi non Vân Châu, thế là Vân Trung thành lại bắt đầu rơi xuống, Cương Phong chém ra hàng loạt dấu vết trên thân đỉnh, nhưng chốc lát thì khó mà làm tổn thương căn cơ.
Cứ tiếp tục như vậy, Vân Châu Đỉnh còn chưa kịp bị tổn hại thì Vân Trung thành đã rơi xuống mặt đất.
Lý Phượng Nguyên thầm quyết tâm, chỉ thấy bức tường chắn bằng ánh sáng mở ra, Vân Châu Đỉnh ôm theo Cương Phong gào thét mà hạ xuống.
Lý Phượng Nguyên đứng mũi chịu sào.
Ầm!Vương cung đại điện hóa thành một đống phế tích, thân hình Lý Phượng Nguyên cũng biến mất ở giữa không trung.
Đám Vũ Nhân kinh hãi đến biến sắc, trong lúc vô tình hắn đã trở thành người đáng tin cậy của đám Vũ Nhân, nếu ngay cả hắn cũng bại vong thì Vũ Nhân tộc thật sự có nguy cơ bị diệt tộc.
Vân Châu Đỉnh đè nặng khiến Vân Trung thành tiếp tục hạ xuống, lại nghe thấy một tiếng quát to vang lên từ bên dưới đỉnh ba chân ở trong đống phế tích:“Hợp!”Bức tường chắn bằng ánh sáng khép kín lần nữa, mạnh mẽ nuốt chửng Vân Châu Đỉnh.
Hai tay Lý Phượng Nguyên chống chiếc đỉnh to lớn, máu tươi theo mặt chảy xuống rồi hóa thành ngọn lửa hừng hực, chỉ nghe hắn lớn tiếng quát lên:“Không muốn sao? Vậy thì cho ta đi!”Giờ phút này, hắn như bị linh hồn Lý Thanh Sơn chiếm lấy thân thể.