Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1892 - Chương 1903: Vì Sao

Chương 1903: Vì Sao

Lý Phượng Nguyên vỗ tay nói.

Bây giờ hắn có sức mạnh toàn thân của Bạch Thần cộng thêm thần lực huyết mạch của phượng hoàng cùng với tu hành giả có cùng cảnh giới, còn có mấy người là đối thủ của hắn.

Mặc dù vũ nhân tự xưng là một thần tiên, nhưng bàn về tư cách, sao có thể so sánh với thần điểu ở nơi này được.

"Giết hắn!"Các cường giả vũ nhân giận dữ.

Lý Phượng Nguyên trở bàn tay xuống dưới nhấn một cái.

Hình vẽ lập thể được tạo thành từ ánh sáng sụp đổ, tất cả sức mạnh của vũ nhân đều bị một ánh sáng màu trắng đè xuống đất.

Trong Vân Trung thành này, nào có ai có thể uy hiếp được “Vũ Nhân Vương”.

Vẫn có người muốn chống cự, từng pho tượng mặt người thân chim bay vút tới, bao vây lấy Lý Phượng Nguyên, nhìn chằm chằm các cường giả vũ nhân trên mặt đất.

Lý Phượng Nguyên đột nhiên thở dài, mọi sự hăng hái, dương dương đắc ý đều biến mất, lộ ra vẻ mặt bi thương:"Hiện tại tâm trạng của ta không được tốt, có rất nhiều chuyện không biết nên làm như thế nào, thật sự muốn ta giết hết các ngươi, sau đó giết tất cả vũ nhân trong thành này sao?"Trong nháy mắt, tất cả vũ nhân đều cảm thấy không rét mà run.

Mặc dù Lý Phượng Nguyên không lộ ra một tia sát ý nào, nhưng không ai dám hoài nghi quyết tâm của hắn.

Hắn không chỉ là con trai của phượng hoàng mà còn là con trai của Lý Thanh Sơn, hắn chưa bao giờ thiếu quyết đoán trong việc giết người.

"Vì cái gì, vì sao vua của chúng ta lại giao Vân Trung thành cho ngươi?"Một cường giả vũ nhân không cam lòng gầm lên.

"Bởi vì lúc đó, chỉ có ta mới có thể cứu các ngươi! Mặc dù ban đầu hắn muốn vứt bỏ các ngươi, tự mình sung sướng còn có nữ nhân kia.

”Lý Phượng Nguyên kể lại một lần tất cả những chuyện xảy ra trong thiên kiếp, không giả vờ hay che giấu điều gì.

Vẻ mặt các vũ nhân đều khiếp sợ.

"Không thể nào, ngươi đừng có nói nhảm.

Làm sao bệ hạ có thể vứt bỏ không quan tâm chúng ta, nhất định là ngươi.

""Câm miệng, ngươi tin hay không thì tùy, nhưng từ hôm nay trở đi, ta chính là vua của vũ nhân.

Kẻ nào không muốn tuân lệnh ta thì cút ra khỏi Vân Trung thành cho ta, nếu không ta thấy một tên giết một tên!”Lý Phượng Nguyên quay trở lại Vân Châu đỉnh, cau mày nhìn về phía tây.

Sắc trời dần tối, rặng mây đỏ như lửa đốt.

Các cường giả vũ nhân chỉ cảm thấy áp lực trên cơ thể họ biến mất.

Tuy rằng trong lòng không cam tâm, nhưng họ cũng biết, lúc này ra tay chỉ có đi chịu chết mà thôi.

Bọn họ truyền niệm bàn bạc tiếp theo nên làm thế nào nhưng dần dần biến thành tranh chấp, xuất hiện sự chia rẽ to lớn.

"Hôm nay vũ nhân thật không may.

Vân Trung thành bị ngoại tộc cướp mất, chúng ta nên dẫn toàn bộ vũ nhân rời khỏi nơi này, thành lập một Vân Trung thành mới!”"Ngươi nói đơn giản như vậy, Vân Trung thành là tâm huyết mấy chục ngàn năm của tổ tiên chúng ta, nào có dễ dàng xây lại như vậy được?”“Ngươi định làm gì, ngươi là tay sai của ngoại tộc sao?”"Người nào làm như vậy thì người đó chính là vũ gian!”"Chúng ta quyết không từ bỏ Vân Trung thành, nếu không sẽ có lỗi với liệt tổ liệt tông, tộc nhân chúng ta cũng không thể rời khỏi nơi này!”Ý nghĩa của Vân Trung thành đối với vũ nhân quá lớn, nó không chỉ là nơi gửi gắm tình cảm của quê hương và tổ quốc, mà còn là bảo địa mà tất cả vũ nhân dựa vào để sống sót.

Tốc độ tu hành trong thành phố này tốt hơn so với bất kỳ nơi nào khác, còn có lượng tài nguyên lớn được niêm phong trong kho cũng đảm bảo cung cấp cho tất cả vũ nhân tu hành, nào có thể nói từ bỏ là từ bỏ được.

Vì vậy hai phát nhất thời nổi lên tranh chấp không ngừng.

Lý Phượng Nguyên không quan tâm đến kết quả tranh luận của họ.

Nếu vũ nhân chọn ở lại thì có thể điều hành Vân Trung thành này tốt hơn, lại thêm một đám tay chân hùng mạnh.

Nếu tất cả vũ nhân đều đi hết bỏ lại toà thành trống cho hắn, thì không cần phải hứa hẹn gì với vũ nhân cả.

"Chuyện ở chỗ này nhất định phải nói với Thụ Vương, và cả.

nàng ấy nữa!”Mặc dù thực lực của Lý Phượng Nguyên không còn như trước, nhưng nghĩ đến khuôn mặt vô cảm kia, hắn vẫn không khỏi rùng mình.

Vì vậy hắn khởi động Vân Trung thành, thoát khỏi tầng Cương Phong, bay về phía Thanh Châu.

Các vũ nhân cũng không có không thức thời đến hỏi hắn.

Bọn họ biết nếu như muốn quyết đoán thì tốt nhất nên nhanh chút.

Khi sắc trời hoàn toàn tối lại, các vũ nhân đã đưa ra quyết định.

Năm vị cường giả vũ nhân dẫn theo gần một phần ba vũ nhân rời khỏi Vân Trung thành.

Bảy vị cường giả vũ nhân còn lại cùng nhau đến gặp Lý Phượng Nguyên:"Chúng ta bằng lòng coi ngươi là vua và tuân theo mệnh lệnh của ngươi, nhưng có một điều kiện.

""Chờ đến lúc ngươi phi thăng thì phải trả lại Vân Trung thành cho vũ nhân.

”“Được.

”Có lẽ bởi vì Lý Phượng Nguyên đồng ý quá vui vẻ khiến cho các vũ nhân có chút do dự, Lý Phượng Nguyên cười lạnh nói:"Các ngươi thật sự cho rằng ta xem trọng cái thành phố rách nát này của các ngươi sao?”Cho dù các vũ nhân không phục cũng không thể không thừa nhận phượng hoàng có đủ sức để nói lời này.

Bình Luận (0)
Comment