Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1895 - Chương 1906: Ta Phải Đi Tìm Hắn

Chương 1906: Ta Phải Đi Tìm Hắn

Đôi mắt sắc bén của Côn Bằng nhìn chằm chằm vào khoảng hư không vô tận, xuyên thủng qua nó, phong tỏa mục tiêu ở phía xa mà Lý Thanh Sơn và Cố Nhạn Ảnh không thể với tới, giang cánh lên.

Vẻ mặt Cố Nhạn Ảnh kích động:"Ta đoán không sai, ha, tiểu tử, nắm chắc vào, chúng ta sắp lên đường rồi!”Trong phút chốc, biển sao đảo lộn, trời sao mênh mông tựa như biến thành một cái kính vạn hoa xoay tròn lại giống như trời sao cùng nhau rơi xuống, chỉ có bọn họ bay vút lên như diều gặp gió.

Ruồi bám vào đuổi ngựa đi ngàn dặm.

Khoảng hư không vô tận cũng không được coi là cái gì, có thể đi bất cứ nơi nào muốn, bất kể bao xa!Trong lòng Cố Nhạn Ảnh hoan hô vui mừng như một đứa trẻ.

Lý Thanh Sơn yên lặng nói:"Chỉ mong có thể quay trở về Cửu Châu!”Thanh Châu.

Một đám mây trắng bay qua vùng trời bên trên đại dung thụ lớn vượt quá tốc độ bình thường, bay thấp đến nỗi gần như chạm vào tàng cây.

Lý Phượng Nguyên bay ra khỏi đám mây, hắn còn chưa đáp xuống ngọn cây thì một bóng trắng đã bay tới đón hắn, hỏi:"Cha ngươi đâu?""Hắn.

ta.

"Dưới cái nhìn chăm chú của tròng mắt kỳ ảo đó, Lý Thanh Sơn vốn đã nghĩ xong nên nói gì lại đột nhiên không thể nói ra khỏi miệng.

Tiểu An mím môi giống như đã đoán trước được.

Số mạng của nàng và Lý Thanh Sơn có quan hệ với nhau, có một sự cảm ứng sâu xa.

Nếu có thể cảm ứng được vị trí của hắn, dù có là chân trời góc biển thì nàng cũng đi tìm, tại sao lại canh giữ dưới gốc dung thụ này.

"Ơ, đó là Vân Trung thành của vũ nhân! Phượng Nguyên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”Giọng nói tang thương của Đại Dung Thụ Vương vang lên, tràn đầy vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.

Trong thiên hạ không có tu hành giả nào là không kiêng kỵ sự tồn tại của Vân Trung thành.

"Chuyện là như thế này.

"Lý Phượng Nguyên hít một hơi thật sâu, giải thích hết tất cả mọi chuyện.

Ngay cả Đại Dung Thụ Vương cũng kinh ngạc trước chuyện uẩn khúc kỳ lạ trong đó, không khỏi lo lắng cho Lý Thanh Sơn.

Nếu như rời khỏi thế giới này với cách như vậy gần như tương đương với việc bị đày tới hư không vô tận.

Vậy thì nguy to rồi.

Sắc mặt Tiểu An tái nhợt, theo bản năng nắm chặt chuôi kiếm, khẽ run lên.

"Ngươi, ngươi đừng có vội, cha ta là người tốt tự có thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!”Lý Phượng Nguyên suýt chút nữa cho rằng nàng định rút kiếm chém mình, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới phải, chỉ có thể dùng lời nói may mắn của người thường để an ủi nàng.

Mặc dù dựa vào đủ loại cơ duyên, sức mạnh của hắn đã đạt đến đỉnh cao của Cửu Châu nhưng dù sao hắn vẫn còn quá trẻ tuổi.

Tiểu An nhắm mắt lại, từ từ buông chuôi kiếm ra.

Nàng bình tĩnh nói:"Ta phải đi tìm hắn!"“Hắn đã không còn ở trên thế giới này nữa rồi, ngươi muốn tìm thế nào?”Đại Dung Thụ Vương nói.

"Vậy thì ta sẽ đến thế giới khác để tìm.

""Đi thế giới khác, nào có chuyện dễ dàng như vậy? Ngươi biết có bao nhiêu thế giới không?"Đại Dung Thụ Vương thở dài một tiếng.

"Vậy ta sẽ đi tìm từng thế giới một!"Tuy rằng lời nói của nàng tràn đầy kiên định nhưng người không biết đoán lời nói và sắc mặt cũng có thể cảm nhận được rõ ràng trong lòng nàng đang rất rối loạn.

"Thay vì tự ngươi đi tìm, không bằng chờ hắn quay trở về đi tìm ngươi.

Bằng không nếu như hai người các ngươi đều bị mất phương hướng trong ngân hà mênh mông này thì càng khó mà gặp lại nhau.

”Đại Dung Thụ Vương ôn tồn khuyên nhủ.

Trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã vận dụng tất cả các chi nhánh, cẩn thận suy luận đủ loại tin tức đến tận cùng.

Có được kết quả tương tự như Cố Nhạn Ảnh.

Nếu như chiếc lông vũ kia thật sự là một truyền thừa của Thần Ma cường đại, hẳn là không đến nỗi rơi vào kết quả xấu nhất, vĩnh viễn trôi dạt trong hư không.

Đại Dung Thụ Vương nói thứ mà mình đã phân tích ra, ánh mắt Lý Phượng Nguyên lập tức sáng lên.

"Nhất định là như vậy.

Mặc dù chiếc lông vũ kia không phải là lông phượng hoàng nhưng tuyệt đối không kém hơn huyết mạch phượng hoàng, sức mạnh thì không cần phải nói.

Làm sao nó đột nhiên vô duyên vô cớ rơi xuống Cửu Châu, cũng không phải là loài chim bình thường, nhất định có truyền thừa.

Cha của ta nhất định đã đi thế giới khác rồi!”“Ừ.

”Tiểu An khẽ gật đầu.

Mặc dù ngăn cách hư không vô tận nhưng nàng có một loại cảm giác rằng hắn nhất định vẫn còn sống.

Nhưng nàng lại không biết có phải là mơ tưởng của bản thân hay không.

Lúc này nghe Đại Dung Thụ Vương nói như vậy, nàng càng thêm chắc chắn.

Chỉ cần hắn còn sống ở một nơi nào đó, nhất định sẽ có ngày gặp lại.

Bình Luận (0)
Comment