Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1896 - Chương 1907: Khiếp Sợ

Chương 1907: Khiếp Sợ

"Nếu cái vị Cố thống lĩnh kia lấy được chiếc lông vũ, chỉ cần thừa kế truyền thừa trong đó cộng thêm việc tu hành thì có thể quay trở về nơi này, dù sao thế giới này cũng là quê hương của nàng.

Một người rời xa quê hương còn trở lại vẫn dễ dàng hơn việc ngươi tha hương đi tìm kiếm trong thế giới rộng lớn"Đa tạ Thụ Vương tiền bối khuyên bảo, ta sẽ ở chỗ này chờ hắn trở về.

”Đại Dung Thụ Vương còn có một nỗi lo lắng âm thầm chưa từng nói ra là nếu như Lý Thanh Sơn rơi vào một thế giới ngang hàng với Cửu Châu thì tốt, nhưng nếu rơi vào một tiểu thế giới, sợ rằng lập tức sẽ bị thế giới kia bài xích mãnh liệt, gặp phải họa sát thân.

Ví dụ như một Ma Đế cưỡng ép tiến vào Cửu Châu, cũng không cần bất kỳ người nào ra tay, nhất định sẽ bị thiên địa sấm sép bóp cổ.

Đây là quy luật cơ bản của các thế giới.

Hơn nữa khả năng này rất cao, dù sao trong ba ngàn thế giới này, số lượng tiểu thế giới quả thật rất nhiều.

"Hy vọng hắn có thể bình an vô sự!”Trong một thế giới không tên, lúc này bầu trời cũng đầy sao.

Núi sông nhấp nhô, sông lớn mênh mông tựa như không có gì khác thường.

Chỉ là so với Cửu Châu thì mọi thứ ở đây đều “nhỏ” hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, con chim sẻ tuy “nhỏ bé” nhưng lại có đủ ngũ tạng, ngoại trừ cảnh sắc sông núi, còn có thành quách của loài người.

Ngay cả những chiếc đèn lồng rải rác cũng không thể chiếu sáng hoàn toàn cung điện, các loại công trình nguy nga lộng lẫy đều chìm trong bóng tối.

Một người đàn ông trung niên uy nghiêm chắp tay sau lưng đi xuyên qua cung điện, tất cả thị vệ và cung nữ dọc đường đều cúi đầu quỳ xuống đất hô to:"Minh chủ vạn phúc!"Người đàn ông không hề để ý tới, vội vàng đi tới một tòa lầu cao trăm thước, tung người nhảy lên, dưới chân bốc lên một cơn gió lốc, đi tới đỉnh của tòa lầu cao.

Ngoài thành mười dặm có một ngọn núi nhỏ, trên núi có một đạo quán, hai ông lão tình cờ nhìn thấy cảnh này từ xa.

Bọn họ một người ăn mặc như hòa thượng, một người mặc trang phục đạo sĩ.

Đầu của tăng nhân sáng bóng, ngay cả lông mày cũng không có chứ đừng nói đến râu tóc, giống như một viên thịt lớn vậy.

Đạo sĩ đầu tóc rối mù, mặt đầy râu, uống từng ngụm rượu.

"'Thuật ngự phong' của minh chủ thực sự là càng ngày càng kỳ diệu, ta nghĩ không bao lâu nữa người có thể phá vỡ hư không, độ kiếp phi thăng rồi!”Hòa thượng nói.

"Chuyện phi thăng nào có dễ dàng như vậy.

Từ cổ chí kim đã có bao nhiêu vị minh chủ võ lâm, người có thể phi thăng chưa đến một phần mười.

Ta thấy vị Trương minh chủ này cũng chưa có phúc phận này.

”“Ngươi đừng ghen tị, lần trước ngươi ở đại hội võ lâm ngươi thua một chiêu, chỉ có thể sống trên ngọn núi hoang này, không thể vào trong thành hưởng thụ.

”Hòa thượng cười nói.

"Không giống như ngươi, không đánh mà thua, tự mình nhận thua.

”“Bần tăng là người bên ngoài, đối với chức vị minh chủ cũng không có bao nhiêu hứng thú cả.

”"Ta nghĩ là bởi vì ngươi biết mình đánh không lại, sợ mất mặt nhỉ!”Khóe mắt hòa thượng nhíu lại, lập tức tăng thêm mấy phần sát khí.

"Được thôi lừa trọc, “tử vân quyết” của ta gần đây tiến bộ không ít, chỉ sợ không có đối thủ thử chiêu đây!”Trong chốc lát, một người tỏa ra kim quang lấp lánh khắp người, trên đầu của người kia được mây tía quấn quanh đang muốn tranh tài một trận.

Lúc này, trên tòa lầu cao trong cung, vị "Trương minh chủ" đang chắp tay với ngọn núi nhỏ phía xa.

Hai người bất đắc dĩ thu liễn chân khí, cũng chắp tay đáp lễ lại.

Trương Vân Thiên thả tay xuống, trên mặt không có biểu cảm gì, dù sao khoảng cách xa như vậy, nhìn không rõ biểu cảm của nhau, cho nên hắn cũng lười làm bộ làm tịch gì, mắng một câu:“Hai cái lão già sống dai này!”Hắn tiếp tục ngưng thần hấp thụ linh khí trời đất.

Đột nhiên, một tia sáng màu xanh xuyên qua bầu trời, đáp xuống cực bắc.

"Đó là.

"Sắc mặt Trương Vân Thiên biến đổi, trên ngọn núi nhỏ ngoại thành, hòa thượng và lão đạo sĩ nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ, không hẹn mà cùng phun ra bốn chữ:“Yêu tinh giáng thế!”Ngân hà nhanh chóng bị đảo lộn, mất đi khái niệm về thời gian.

Lý Thanh Sơn thậm chí không còn kinh nghiệm phân biệt được đâu là một giây hay một ngày nữa.

Mà sự vui mừng trong lòng của Cố Nhạn Ảnh từ đầu đến cuối đều không thay đổi khiến hắn cũng hơi khâm phục nàng.

Đúng là điên cuồng.

“Nữ nhân này chỉ giả vờ giống như người bình thường thôi.

Uổng cho ta là người của hai thế giới, suýt chút nữa đã bị nàng lừa rồi.

Linh lực không ngừng tiêu tán, dần dần suy yếu đến gần như kiệt quệ.

Tử vong từng bước tới gần, ở trong tinh hà dài đằng đẵng dường như cũng đã trở thành khái niệm trống rỗng nào đó, khiến người ta không thể sinh ra sự sợ hãi thực chất, lại có một ý thức tràn đầy hư không càng thêm thâm thúy.

Có lẽ điều mà Cố Nhạn Ảnh đoán là đúng.

Nhưng lông vũ của Côn Bằng tìm kiếm truyền thừa kế tiếp e là sẽ không lo lắng cho sự sống chết của hai con sâu nhỏ bám trên cánh chim này.

Bình Luận (0)
Comment