Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1897 - Chương 1908: Đắc Ý

Chương 1908: Đắc Ý

“Có thể chết trong phong cảnh tráng lệ như vậy đúng là không uổng phí cuộc đời này, nhưng ta vẫn không cam lòng!”“Thanh Sơn, ngươi không cần phải lo lắng, đây là một lần khảo nghiệm thôi.

”Cố Nhạn Ảnh thì thầm, trong lời nói ẩn chứa sự vui sướng chỉ có tăng chứ không giảm.

“Phải không?”Lý Thanh Sơn nhận ra tuy nàng cũng trở nên suy yếu nhưng trạng thái còn tốt hơn hắn.

Thực lực của bọn họ không chênh lệch quá lớn nhưng cũng không phải quá nhỏ.

Vốn dĩ nàng phải suy yếu hơn mới đúng, trừ phi là còn có nguyên nhân khác.

Mà nguyên nhân này, chỉ sợ là do lông vũ của Côn Bằng.

“Ta cảm nhận được rằng nó yêu thích ta!”Cố Nhạn Ảnh không hề che giấu sự đắc ý giống như có sự tương xứng nào đó về khí chất khiến nàng cảm thấy chiếc lông vũ Côn Bằng này nhận nàng rồi, giữa bọn họ cũng hình thành sợi dây liên kết từ bên trong.

Tuy vẫn chưa chạm đến truyền thừa trong đó nhưng nàng tin rằng chỉ cần có đủ thời gian thì nhất định nàng có thể đi xa hơn.

“Chỉ mong không phải “yêu mến tên chết bầm nhà ngươi”.

”Lý Thanh Sơn cười lạnh nói.

“Ha ha, Cố Nhạn Ảnh ta lòng ở cửu tiêu, tất nhiên lên như diều gặp gió, làm sao có thể chết ở chỗ này chứ!”Cố Nhạn Ảnh tràn đầy hăng hái cùng sự tự tin nói.

Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn, cảm giác giống như đã từng quen biết.

Ầm! Ngân hà khắp trời tản ra khắp nơi giống như đập vào vật gì cực kỳ rắn chắc vậy, trong nháy mắt xuyên thủng cái động này.

Chiếc lông vũ hóa ra Côn Bằng biến mất không thấy đâu nữa, cả thế giới đập vào mặt bọn họ!Lý Thanh Sơn mừng rỡ trong lòng.

Hắn đang định hấp thu thêm linh khí trời đất, vận chuyển phép thần thông thiên phú thì chợt cảm nhận được cả thế giới này đang bao vây lại, gông xiềng vô hình chui vào thần hồn muốn giam cầm hắn lại.

Đột nhiên hắn chợt nhớ tới quy luật của các thế giới:“Không xong rồi!”Ầm!Một tiếng vang kinh thiên động địa, toàn bộ đều rơi vào bóng tối.

Không biết trôi qua bao lâu, Lý Thanh Sơn mới tỉnh dậy.

Dãy núi cao ngất đầy sao sáng chói cuối cùng cũng trở nên yên ổn.

Hắn định đứng dậy nhưng lại cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn, không thể động đậy được.

Không biết đã có bao nhiêu căn cốt bị vỡ vụn, chỉ sợ nối liền với kinh mạch, cơ thể cũng bị thương nghiêm trọng.

Một cơ thể ấm áp trong ngực, Cố Nhạn Ảnh vẫn không nhúc nhích nằm trong ngực hắn.

Nhưng so với dáng vẻ chật vật của hắn, nàng có vẻ tốt hơn nhiều, ngoại trừ vài sợi tóc hơi mất trật tự ra thì toàn thân gần như không nhiễm một hạt bụi nào, yên tĩnh giống như đang ngủ say.

Điều càng khiến hắn thấy giận hơn chính là trên khóe môi nàng còn nở một nụ cười vui vẻ, cái này rõ ràng là do lông vũ Côn Bằng bảo vệ nàng.

Lý Thanh Sơn thở phào một hơi, ngay cả động tác rất nhỏ như vậy cũng khiến cho ngũ tạng của hắn chấn động.

Hắn chỉ đành yên lặng nằm xuống, chờ đợi vết thương hồi phục.

Tuy nhiên, không lâu sau hắn đã phát hiện ra vết thương trên người hắn không thể nhanh chóng khôi phục, tất cả phép thần thông đều không thể vận dụng, những biện pháp khác càng không cần phải nói, thậm chí linh khí trời đất đều đang bài xích hắn.

Rõ ràng xung quanh hắn trống không nhưng hắn lại cảm nhận được sự địch ý khổng lồ sâu sắc, đó là địch ý của toàn thế giới này!Hắn đang tập trung suy nghĩ, biết rõ rằng trong tình cảnh bây giờ.

So với loại thống khổ dữ dội trăm ngàn lần trên người thì hắn cũng không xa lạ gì với loại thống khổ từ trên người Cố Nhạn Ảnh truyền đến, đây là địa ngục nhiệt phong.

Quả nhiên, nỗi khổ của địa ngục như bóng với hình.

Một khi rời khỏi hư không, nhiệt phong lại bắt đầu khởi động.

Lông mày Cố Nhạn Ảnh nhăn lại, lông mi hơi rung lên, đôi mắt sáng ngời mở ra, cười nói:“Chào!”“Phiền ngươi đứng dậy khỏi người ta được không?”Lý Thanh Sơn nói.

“Làm sao vậy, ngươi bị thương à?”Cố Nhạn Ảnh không có ý nghe theo lệnh.

“Đương nhiên.

”“Tốt quá.

”Cố Nhạn Ảnh cười tươi như hoa nói:“Ta sẽ chăm sóc cho ngươi, bởi vì ta không bị thương!”Nàng tiêu sái nhảy lên, bùn đất dưới chân đột nhiên sụp xuống.

Nàng dẫm hụt vào khoảng không, đầu ngã xuống đất vừa vặn đâm vào một tảng đá, phịch một tiếng.

“Ha ha ha ha!”Lý Thanh Sơn bất chấp các loại đau đớn trên người ha ha cười lớn, sao hắn lại chưa từng nhìn thấy bộ dáng chật vật như thế của nàng chứ.

“Ta hiểu rồi!”Cố Nhạn Ảnh ngồi dậy, từ người không nhiễm một hạt bụi đã biến thành cả người đầy bùn đất.

“Hiểu cái gì?”“Đây là một tiểu thế giới!”“Ừm, ta biết lâu rồi.

”“Vậy ngươi cũng biết vì sao ta lại ngã sấp mặt sao?”Cố Nhạn Ảnh nói, máu tươi từ trên đầu tí tách chảy xuống.

“Phì, bởi vì sức mạnh của chúng ta bị thế giới này áp chế! Nhưng mà vận may của chúng ta cũng không tệ lắm.

thế giới này khá nhỏ, chẳng những không đủ sức mạnh mà ngay cả ý chí cũng vô cùng yếu ớt, khả năng có liên quan đến việc chúng ta tiêu hao hết sức mạnh trong hư không.

Nếu không bây giờ đã bị sét đánh, chỉ còn đường chết.

Ừm, tốt nhất ngươi nên băng bó lại cái đầu của mình đi, chết vì mất máu quá nhiều cũng buồn cười lắm.

Bình Luận (0)
Comment