Từ giờ trở đi, chúng ta không có chút may mắn nào để nói cả!”Cố Nhạn Ảnh thử kéo ống tay áo xuống nhưng pháp bảo này của nàng quá cứng.
Cho dù tất cả pháp thuật uy năng đều bị áp chế nhưng chất liệu này cũng không phải là thứ mà nàng có thể lay chuyển.
Tâm niệm của nàng vừa chuyển, vân vê chiếc lông vũ Côn Bằng này, nhẹ nhàng vẽ lên ống tay áo một cái, lấy một đống vải trắng thật dài xuống, lau sạch vết máu trên mặt rồi bọc lên trên đầu.
“Giống như cha chết vậy.
”Lý Thanh Sơn nói.
“Nếu như cha ta ở thế giới này mà còn là người phàm thì chỉ sợ thật sự sẽ bị ta hại chết.
Ta biết sức mạnh của ta đã bị phong cấm rồi, mặc dù vừa nãy có chút đắc ý nhưng ta cũng đã nhìn kĩ dưới chân, nhưng chỗ giẫm phải hết lần này đến lần khác đều trống rỗng.
Khi ta thử điều chỉnh cơ thể, vị trí ở đầu đều có một tảng đá, mà đều được chôn phía dưới mặt đất.
Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy trùng hợp sao? Đúng là bẫy rập khắp nơi.
”“Nói cách khác, tuy thế giới này không có năng lực trực tiếp giết chết chúng ta nhưng nó lại rất muốn làm như vậy, vì vậy chúng ta sẽ không may mắn?”Lý Thanh Sơn hiểu được chút, tinh thần chấn động:“Bây giờ ta có một danh xưng muốn tặng cho ngươi chính là địa ngục!”Cố Nhạn Ảnh thoáng trầm mặc:“Ta không vui đâu.
”“Ngươi xem, địa ngục nhiệt phong của ngươi vẫn đang phát huy tác dụng, đồng thời lại còn xui xẻo như vậy.
”“Không cần nói nữa, ta nghe mà phát ốm.
”Cố Nhạn Ảnh ngăn miệng của hắn lại.
“Hình như ngươi không mấy vui vẻ.
”“Ngươi cảm thấy ta nên vui vẻ sao? Ngươi đánh cược thắng, hơn nữa còn thắng đậm nhưng càng khiến ta cảm thấy bản thân không nên tới!”Con ngươi đen nhánh của Lý Thanh Sơn nhìn lên trời sao, mang theo chút u buồn.
“Ngươi nên vui vẻ nhưng vì ngươi có chuyện lo lắng cho nên mới không vui vẻ được.
”Cố Nhạn Ảnh sờ trán của hắn, khuôn mặt chặn ngang tầm mắt của hắn.
Lý Thanh Sơn như có điều suy nghĩ.
Hắn đã từng từ bỏ Ngọa Ngưu thôn không chút do dự cũng thề không bao giờ trở lại.
Đối với hắn mà nói, Cửu Châu hiện giờ chẳng lẽ không đáng lưu luyến bằng Ngọa Ngưu thôn sao?”Hắn đã từng quyết tâm muốn đến nơi chưa bao giờ đến, xem cảnh sắc chưa bao giờ thấy, chinh phục kẻ địch cường đại.
Mặc dù nơi này không có chín tầng mây cao xa nhưng chẳng lẽ không phải là một thế giới mới sao? Kẻ địch phải đối mặt còn là “trời”.
Mặc dù bản thân bị trọng thương nhưng đáng lẽ hắn nên có ý chí chiến đấu sục sôi, bừng bừng hào hứng bắt đầu mạo hiểm mới chứ không phải là hoài niệm Cửu Châu.
“Ta biết rằng ta không thể thay thế vị trí của Tiểu An trong lòng ngươi, ta cũng không có ý định thay thế nhưng ta sẽ cố hết sức giúp đỡ ngươi, cho đến ngày các ngươi đoàn tụ, ta xin thề độc!”“Nữ nhân giảo hoạt nhà ngươi đừng tưởng là ta nghe không hiểu!”Lời thế độc này thoạt nhìn không có vấn đề gì, thậm chí đối với nàng mà nói cũng thật sự được coi như là “độc”.
Cái này không chỉ đơn giản như là cút đi mà còn thay đổi con đường, ký kết minh ước trở thành đạo lữ.
Nhưng đối với hắn mà nói, cái này chẳng khác gì buông bỏ việc tìm kiếm Tiểu An để cho nàng thay thế vị trí của Tiểu An, chuyện này sao có thể chứ?“A, bị ngươi phát hiện ra rồi! Nhưng mà hẳn là ngươi có thể hiểu được ta.
Nếu như lo lắng quá nhiều thì không thể dũng cảm tiến về phía trước được!”Cố Nhạn Ảnh kéo hai tay Lý Thanh Sơn, vác hắn lên lưng, cố hết sức leo ra khỏi hố sâu.
Lý Thanh Sơn nhất thời không nói gì.
Tuy hắn rất muốn nói tuyên ngôn nhiệt huyết “chính là bởi vì lo lắng nên mới có thể dũng cảm tiến về phía trước” nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, hắn kiên trì không ngừng tiến về phía trước cũng không phải bởi vì người nào đó.
Về điểm này, Ngưu ca dĩ nhiên hiểu rõ, Tiểu An cũng vô cùng rõ ràng.
Cho nên trong mộng cảnh của Thận Vương Huyễn Hải, mặc dù quên hết thảy nhưng hắn vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Nói cách khác, tình phu thê với Hàn Quỳnh Chi, tình bạn với Đại Dung Thụ Vương, tình phụ tử với Lý Phượng Nguyên, cảm giác giống như không phải là một loại lo lắng?Hắn thở dài một hơi:“Người vô tình vô nghĩa như ngươi thật khiến người khác chán ghét.
”“Ha, cũng vậy thôi.
Ài, nặng quá, kín như lưng núi vậy!”Cố Nhạn Ảnh đầu đầy mô hôi, thở hồng học, ngoái đầu lại nhìn thoáng qua như có thâm ý.
“Địa ngục nhiệt phong cũng không thể sử dụng sao?”Lý Thanh Sơn hỏi.
“Ừm, giữ lại chỉ có hình phạt mà thôi.
”Cố Nhạn Ảnh vất vả lắm mới trèo ra khỏi hố sâu, nhẹ nhàng đặt hắn xuống đất, hai tay nhuộm đầy máu tươi, cau mày nói:“Phải nghĩ ra biện pháp chữa khỏi vết thương của ngươi, nếu không chỉ sợ nó sẽ liên tục chuyển biến xấu.
Chúng ta không được thế giới này chào đón!”Còn chưa dứt lời, một hồi ầm ầm trầm đục vang vọng trong sơn cốc, vết nứt hai bên vách núi lan tràn dữ dội.
“Cạch.
”Cái này có thể nói là ảnh hưởng do lần va chạm vừa rồi nhưng lại khiến bọn họ cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của ý trời, cũng mang theo ác ý thâm trầm.
Ầm!Cả dãy núi sụp đổ xuống hóa thành cơn lũ đất đá, cuồn cuộn chảy xuống sơn cốc.