Hắn còn chưa kịp phân biệt kỹ càng, trong núi rừng liền vang lên tiếng huýt sáo như khóc như kể, như buồn như giận, cuốn theo gió rét mang theo sự thê lương vô tận.
"Thật đúng là vô tận.
"Lý Thanh Sơn nói.
“Ai nói chỉ có xui xẻo, vận may đến rồi!”Cố Nhạn Ảnh cười nói.
"Cái này cũng đúng, ta thu hồi lời nói vừa nãy.
”Lý Thanh Sơn gật đầu, hắn đang cân nhắc nên đi như thế nào!Mặc dù sức mạnh của một thế giới mạnh đến mức khó có thể chống lại.
Nó to lớn đến mức gần như vô tận, nhưng bởi vì ý chí của nó quá huyền ảo nhỏ bé, nên nó không thể suy nghĩ và phán đoán như một sinh linh thực sự.
Tiếng huýt sáo nhanh chóng đến gần, trong bóng đêm lóe lên từng đôi mắt màu xanh biết.
Từng bóng người cường tráng nhảy ra khỏi bóng tối, binh khí lóe lên ánh sáng sắc bén.
"Hình như là khỉ.
"Cố Nhạn Ảnh lắng tai nghe.
Bị giam cầm bởi thế giới này, đôi mắt chim ưng của nàng không còn sắc bén như mọi khi, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những bóng đen lao tới, hình dạng không giống con người.
"Là vượn.
"Lý Thanh Sơn sửa lại, thế giới trong mắt hắn vẫn rõ ràng nhiều màu sắc như cũ.
Nhìn thấy bộ dáng của Cố Nhạn Ảnh mới giật mình nhớ lại khi hắn còn thiếu niên đã từng xoa nước mắt bò, nhưng mà ngoại trừ để phát hiện Tiểu An, sau này cũng không có chỗ dùng, cho dù là một luyện khí sĩ bình thường cũng có thể tùy ý thấy mọi vật trong đêm, không ngờ đến lúc này vẫn không bị ảnh hưởng bởi quy luật của thế giới.
Cố Nhạn Ảnh có thể mơ hồ nhìn thấy một đàn vượn đang bao vây xung quanh bọn họ, trên người mặc áo giáp, trong tay cầm theo các loại binh khí.
Bọn họ liên tục hấp tấp nhảy về phía trước giống như từng được huấn luyện, tấn công cùng một mục tiêu, yêu khí tỏa ra khiến gió tuyết tung bay.
"Nơi này có người có thể nghe hiểu lời ta nói không?"Lý Thanh Sơn hỏi, đáp lại hắn vẫn là từng tiếng vượn kêu tràn đầy địch ý.
Hắn không khỏi lắc đầu, dẫu sao cũng chỉ là yêu quái, không, ngay cả yêu quái cũng chỉ có hai ba con, còn lại đều là yêu thú coi như có thể nghe hiểu cũng không thể đáp lời.
"Các ngươi là ai!"Một âm thanh khàn khàn quái dị đột nhiên vang lên, mơ hồ có bóng dáng của vượn.
Các con vượn đều trở nên im lặng, thậm chí còn khom người và hạ vũ khí xuống, giống như bề tôi nghênh đón vương giả tới.
Lý Thanh Sơn nương theo tiếng nói nhìn lại, một đạo kiếm quang sáng như tuyết phá không bay tới.
Bây giờ Cố Nhạn Ảnh mới nhìn thấy rõ ràng, không khỏi thở dài:"Ôi, ngự kiếm à!"“Ồ, đúng vậy!”Lý Thanh Sơn nói, trong tiểu thế giới hoang vu này, có thể nhìn thấy người ngự kiếm quả thật quá quen thuộc.
Kiếm quang gào thét rơi xuống, xoay tròn chui vào trong vỏ.
Một con vượn trắng thân mang trường kiếm đứng cách đó mười trượng, cả người tỏa ra khí chất kiêu ngạo lạnh lùng, trên người hắn còn mặc một thân bào phục.
Nếu như không có khuôn mặt khỉ kia thì càng giống như một kiếm khách nhân loại.
"Ách, vậy mà có thể phun ra tiếng người!”Trong lòng Lý Thanh Sơn thầm thán phục, con vượn trắng này rõ ràng còn chưa vượt qua thiên kiếp.
Trước kia khi hắn làm yêu tướng trong lòng đất, mấy tên yêu binh thống lĩnh thủ hạ kia cũng không có bản lĩnh này, nhưng mà có lẽ cũng không cần phải giao tiếp với nhân loại.
"Các ngươi là ai?"Vượn trắng lạnh lùng hỏi.
"Ta tên là Lý Thanh Sơn, nàng là Cố Nhạn Ảnh, không biết tôn tính đại danh của đạo hữu là gì?”Lý Thanh Sơn vốn định bắt hai con vượn làm vật cưỡi đưa bọn họ ra khỏi núi nhưng thấy đối phương cũng là đối tượng có thể giao tiếp, khi không bị thế giới này điều khiển nên định giao lưu chút, làm “loại tiếp xúc thứ ba”, tiết kiệm sức mạnh của Đại Diễn thần phù.
"Các ngươi xứng biết tên của Bạch Viên Vương ta sao?”Bạch Viên Vương hơi nghiêng đầu, cau mày nhìn đôi nam nữ có chút chật vật này.
Đã nhiều năm không có nhân loại dám xâm nhập địa bàn của hắn, hơn nữa còn lại là hai tên phàm phu chưa từng tiến vào cảnh Tiên Thiên.
Thể trạng của người nam khỏe mạnh giống như đã từng luyện công phu nhưng lại không có kiêm tu trong ngoài.
Ở tuổi này căn bản coi như là phế rồi, sống không quá trăm năm.
Nữ tử kia thì yếu ớt hơn nhưng lại là tuyệt sắc mà đời này hắn chưa từng thấy, đặc biệt là phong thái kia, thật khó có thể dùng ngôn từ nào để hình dung, khiến cho tâm trí hắn cũng rung động.
Lý Thanh Sơn sửng sốt một chút, đã nhiều năm không có ai nói chuyện với hắn như vậy.
Nếu như ở Cửu Châu có một Yêu Vương nào nói với hắn như vậy thì hắn lập tức dùng quả đấm thép chăm sóc đối phương, mà bây giờ lại là một vượn yêu chưa từng vượt qua thiên kiếp, khiến hắn không khỏi có cảm giác dở khóc dở cười.
Hắn coi như gặp qua không ít vương nhưng tên yếu kém như vậy đúng là có một không hai.