"Thì ra là Bạch Viên Vương đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, không biết tại sao ngươi lại đến đây?”Cố Nhạn Ảnh chắp tay hỏi.
Lý Thanh Sơn hiểu ý của nàng là muốn nói chút chuyện trước, dù sao hắn cũng không thật sự bị Bạch Viên “Vương” này chọc giận, vậy cứ theo ý nàng đi.
"Ngươi có từng thấy yêu tinh rơi xuống nơi này không?"Sắc mặt Bạch Viên Vương hơi nhu hòa, hắn cũng đang có chuyện muốn hỏi.
Yêu tinh giáng thế là chuyện ngàn năm hiếm thấy, khi đó hắn đang tu hành cũng không tận mắt chứng kiến, đến khi được thuộc hạ bẩm báo nhưng cũng khó phán đoán được vị trí chính xác mà yêu tinh rơi xuống, cho đến khi nghe thấy tiếng núi lở mới vội vàng chạy tới nhưng lại không thấy “yêu tinh” trong tưởng tượng mà chỉ có một đôi trai gái kỳ quái.
Hắn từng nhìn thấy “yêu tinh” rơi xuống lần trước, nhưng tuyệt đối không ngờ “yêu tinh” sẽ là người sống sờ sờ còn đang đứng trước mặt mình.
“Yêu tinh à.
”Lý Thanh Sơn lập tức hiểu ra, cảnh tượng hắn cùng Cố Nhạn Ảnh rơi xuống sợ là giống như sao băng rơi xuống vậy.
“Ta hỏi ngươi sao?”Trong mắt Bạch Viên Vương trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
"Ngươi hỏi hay không lão tử không quan tâm!"Lý Thanh Sơn nói.
Bạch Viên Vương nhếch miệng cười nói:"Thật thú vị, đã nhiều năm không có ai dám như vậy nói chuyện với ta!"Từ khi hai người bọn họ nhìn thấy nhau liền sinh ra một loại cảm giác ghét cay ghét đắng khó miêu tả, đặc biệt là đối với Lý Thanh Sơn, hắn càng muốn nhanh chóng diệt trừ, vốn dĩ không có ý định giữ lại mạng của hắn, bây giờ lại càng đằng đằng sát khí.
Đàn vượn nhe răng nhếch miệng lộ ra vẻ hung dữ, vung vũ khí trong tay rồi từng bước tiến về phía trước, muốn băm nhỏ cơ thể Lý Thanh Sơn thành ngàn mảnh.
"Không thể nào nói chuyện nổi.
"Lý Thanh Sơn nhún vai với Cố Nhạn Ảnh, sự thù hằn của Bạch Viên Vương đối với hắn căn bản là không gì có thể đong đếm được.
Chẳng lẽ hắn cũng chịu sự ảnh hưởng của ý chí thế giới, không thể loại trừ khả năng này được.
Nghe nói rất nhiều người phải chết đều vì thần trí mê muội, cố gắng chết theo một cách khác, số mệnh trong cái nơi tối tăm này thực sự đáng sợ.
"Lý Thanh Sơn, ngươi không muốn sống nữa thì cũng đừng kéo ta theo.
Đại nhân, ta đồng ý đầu hàng!”Cố Nhạn Ảnh giơ hai tay lên, đón lấy vũ khí của đám vượn yêu và đi về phía Bạch Viên Vương.
“Ngươi?”Lý Thanh Sơn kinh ngạc, bây giờ nàng cũng chẳng mạnh hơn người phàm là bao, nhưng suy nghĩ lại thì hắn liền hiểu ra ý định của nàng.
Tuy là một nước đi mạo hiểm, nhưng vẫn là một nước cờ hay, nếu thành công sẽ đỡ được rất nhiều phiền phức.
Những con vượn yêu bình thường đó vẫn chưa rũ bỏ được thú tính trong người, cho dù bạn có xinh đẹp đến đâu, vũ khí trong tay cũng đang chào đón Cố Nhạn Ảnh.
“Để nàng tới đây!”Bạch Viên Vương nói, Cố Nhạn Ảnh này là mỹ nhân hiếm có, có thể mang về động tiên rồi từ từ hưởng thụ.
Cố Nhạn Ảnh vượt qua đao kiếm và bước đi trên đống đổ nát do trận lở đất để lại một cách vô cùng khó khăn, mỗi bước đi nàng đều phải kiểm tra địa hình cẩn thận để tránh rơi vào một cái bẫy đen đủi nào đó một lần nữa.
Bạch Viên Vương nhìn nàng, sau đó đánh tan tia nghi ngờ cuối cùng, võ công của nàng yếu hơn lúc đầu hắn tưởng tượng, thận trọng đến nối gần như sợ hãi, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước nhưng lại có chút mù mờ, rõ ràng là nhìn không rõ.
Mặc dù vậy nhưng nàng vẫn toát ra một phong thái duyên dáng và thu hút sự chú ý của hắn.
Cuối cùng sau khi đến được trước mặt Bạch Viên Vương thì Cố Nhạn Ảnh mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng lài bước lỡ một bước và ngã về phía trước.
Bạch Viên Vương duỗi cánh tay vượn của mình ra, thuận theo tình thế thì Cố Nhạn Ảnh đã nắm lấy móng vuốt vượn đầy lông của hắn.
Từ đầu đến cuối nàng không hề lộ ra vẻ thù địch, kể cả là vào thời điểm này.
“Ngươi.
”Bạch Viên Vương như bị sét đánh, có một sự đau đớn không cách nào tưởng tượng được và rất khó dùng lời để diễn tả, nó vồ lấy tâm hồn hắn, giống như đang ở trong địa ngục.
Khuôn mặt tươi cười của Cố Nhạn Ảnh dần mờ đi trong bóng tối, bên tai chỉ có tiếng gió rít, nhưng lại nóng không gì sánh bằng, cuộn tròn khắp cơ thể và rơi xuống đất.
Lục đạo luân hồi không nơi đâu là không có, và đau khổ của địa ngục theo khắp mọi nơi.
Đây là khả năng duy nhất còn lại của Cố Nhạn Ảnh.
Đám vượn yêu vừa ngạc nhiên vừa tức giận, tru lên một hồi rồi lao về phía Cố Nhạn Ảnh.
Một vòng Đạo Cương quét ngang mười thước, tuyết trắng tung bay đầy trời.
Máu bắn tung toé, xương thịt bay tứ tung, nhuộm đỏ mặt đất trắng như tuyết, âm thanh gào thét chỉ vang lên một chút rồi lại yên tĩnh trở lại.
Lý Thanh Sơn cầm một thanh trường đao màu vàng trong tay, không phải là Mạt Lộ Cuồng Hoa, mà là “Đồ Long Bảo Đao”, cây trường đao chỉ hiện lên chốc lát rồi lại biến mất tăm.
"Thật là kỳ quái, mặc dù mình không tiếc sức mạnh để đem Đao Cương ngưng tụ lên đến cực điểm, nhưng cũng không ngờ uy lực của nó lại lớn hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
”