Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1904 - Chương 1915: Ngươi Đừng Chém Hắn

Chương 1915: Ngươi Đừng Chém Hắn

Lý Thanh Sơn lẩm bẩm trong đầu, xem ra bí ẩn về kích thước thế giới không chỉ là sự khác biệt về sự liên tục của thời gian, mà còn là sự khác biệt về độ loãng của linh khí, điều này cần phải nghiên cứu một cách tỉ mỉ.

Hắn lướt qua đấu hoang tàn đổ nát dưới chân và đi tới bên cạnh Cố Nhạn Ảnh, thuận tay rút thanh kiếm lớn sau lưng Bạch Viên Vương ra, khí lạnh dày đặc hất thẳng vào mặt, nhưng nhìn kỹ lại thì cũng chỉ là vũ khí bình thường, thậm chí có lẽ nó cũng chẳng phải thứ gì đó cao cấp, chứ đừng nói đến trí tuệ trong đó, nhưng mà chất liệu cũng không tồi, trên thanh kiếm có khắc hai chữ “Chân Cương”.

Hai tay hắn nắm lấy chuôi kiếm, rất chật vật để có thể nâng thanh đại kiếm lên, dùng lực chém vào cổ của Bạch Viên Vương.

Với một tiếng keng, giống như sự va chạm của kim loại, thanh đại kiếm bị bật ra, chỉ để lại một vết trắng trên cổ của Bạch Viên Vương.

"Quả nhiên không hổ danh là Bạch Viên Vương.

"Lý Thanh Sơn cười nói, Bạch Viên Vương mặc dù chỉ là "trong núi không có hổ nên khỉ xưng vương", nhưng hắn cũng là một trong những người có sức mạnh hàng đầu của thế giới này, nếu không phải bị Cố Nhạn Ảnh khắc chế thì e là cũng sẽ phải mất rất nhiều công sức.

Bạch Viên Vương đột nhiên ngẩng đầy lên, vào thời khắc mấu chốt này thì cuối cùng hắn đã khôi phục lại tinh thần từ trong sự đau đớn, nhưng lại thấy toàn bộ thuộc hạ đã chết hết, máu tươi vương vãi khắp mặt đất, ngay cả bản thân cũng rơi vào trong tay kẻ địch, vẻ mặt hắn tràn đầy sự hung dữ.

Vẻ mặt như vậy đủ để khiến bất cứ ai trên thế giới này đều phải khiếp sợ, nhưng đáng tiếc người trước mắt lại không phải người thế giới này.

"Ý chí quả là không tồi.

"Cố Nhạn Ảnh gật đầu, linh khí của thế giới nhỏ bé này mỏng manh như vậy, muốn tu luyện đến trình độ này quả thực không phải chuyện dễ dàng, có lẽ là chịu sự hạn chế của thế giới, còn tâm tính thì không tồi.

Nhưng nàng cũng không quá lo lắng, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn trải qua sự tra tấn của địa ngục, chắc chắn không thể thích ứng nhanh chỉ trong chốc lát được.

"Há!"Lý Thanh Sơn phản ứng lại, hắn dùng sức vung mạnh thanh Chân Cương, cảm thấy sức mạnh của Ngưu Ma trên cơ thể đã bị giảm sút đến mức một thanh kiếm lớn cũng khó có thể tùy ý sử dụng.

"Hừ, ngươi đừng chém hắn, chi bằng kêu gọi hắn đầu hàng đi.

Nếu như có vị Bạch Viên Vương bằng hữu này trợ giúp thì chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

”Cố Nhạn Ảnh nói.

"Đừng lãng phí tâm tư vào chuyện này, hắn không phải là một tên tiểu yêu mà đường đường là một Yêu Vương, chắc chắn hắn sẽ không đầu hàng.

Mà cho dù có đầu hàng thì hắn sẽ trả thù bất cứ lúc nào có thể, quá phiền phức, để ta chém chết hắn đi!”“Đợi đã, đừng làm hỏng lớp lông ngoài, để ta làm cho!”Cố Nhạn Ảnh dùng ngón tay vén lông của Côn Bằng.

Bạch Viên Vương nổi cơn thịnh nộ vì bản thân bị đối xử như một con dã thú bình thường, linh khí xung quanh tràn vào, năng lượng quái vật đột nhiên dâng trào, trong cổ họng phát ra tiếng cười khanh khách, như thể hắn đang sắp đột phá.

Một tia gió lạnh lẽo chợt xẹt qua cổ họng, máu tươi phun ra.

"Không đúng, lẽ ra mình nên nhìn ra sự bất thường của bọn họ từ lâu rồi.

Hai người bình thường sao có thể tiến sâu vào biên giới phía bắc như vậy, sao lại có phong thái như vậy? Người đàn ông đó mạnh hơn gấp trăm lần so với những đối thủ mà từ trước đến nay mình gặp, nhưng lại không có nhiều sự thù địch, tại sao mình lại hành động không cẩn thận mà lại muốn giết hắn? Chẳng lẽ là vậy sao?”Hồi tưởng lúc cận kề cái chết khiến hắn sáng tỏ, và hiểu ra nhiều chuyện, nhưng lại sinh ra nhiều nghi hoặc, hơi lạnh dọc theo máu tươi truyền đến miệng vết thương, rồi lan tràn ra toàn bộ cơ thể.

Dù sao hắn cũng chỉ là một con vượn yêu không qua khỏi kiếp nạn, không thể có được sức sống mạnh mẽ như nhưng Yêu tướng Yêu soái bình thường được, nhưng hắn lại phải chết không nhắm mắt trong sự máu me đó và chỉ trong chốc lát đã bị tuyết dày bao phủ.

Trong lòng Lý Thanh Sơn cảm thấy đáng tiếc, đáng tiếc không phải do hắn phải chết, cho dù là lúc nào, ở đâu, chết trận đều không phải là chuyện đáng tiếc, mà điều thực sự đáng tiếc là không biết chết vì lý do gì.

Rõ ràng là chỉ yếu hèn như vậy nhưng lại cho mình là mạnh mẽ, tùy ý ức hiếp người khác, chết như vậy không chỉ đáng buồn mà còn đáng xấu hổ.

Hắn một lần nữa nhắc nhở bản thân:"Lý Thanh Sơn, ngươi bây giờ chẳng là gì cả, Bắc Nguyệt Yêu Vương cũng chẳng mạnh hơn Bạch Viên Vương bao nhiêu, hãy quang minh chính đại tiến về phía trước!”Cố Nhạn Ảnh lấy ra một viên Yêu đan màu vàng từ bụng con vượn rồi đưa cho Lý Thanh Sơn.

"Xem liệu ăn cái này ngươi có thể hồi phục được chút sức mạnh không, còn ba viên nữa ở đó, thật khó để di chuyển cơ thể phàm trần này, ngươi không thể tiếp tục tiêu thụ sức mạnh của mình được.

Bình Luận (0)
Comment