Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1905 - Chương 1916: Ấm Áp

Chương 1916: Ấm Áp

"Trận chiến này ngươi cũng đã phải mạo hiểm rất nhiều, vả lại bây giờ việc sinh tồn cơ bản của ngươi cũng là một vấn đề, chúng ta mỗi người một nửa đi!”Lý Thanh Sơn cân nhắc về viên Yêu đan trong tay, nếu như ở Cửu Châu thì họ cũng chẳng thèm để ý đến viên Yêu đan như vậy, nhưng những lúc như thế này lại cực kỳ trân quý.

“Bây giờ không phải là lúc cân nhắc xem làm sao cho công bằng, tu vi như nhau nhưng thực lực của ngươi lại vượt xa ta, vì vậy trước tiên phải tập trung tài nguyên để giúp ngươi phục hồi lại sức mạnh, như vậy thì hai chúng ta sẽ đều được bảo đảm, nếu không ta cũng sẽ không hào phóng như vậy.

Hơn nữa, ta cũng không phải là không có thu hoạch gì, bây giờ chuẩn bị thử thức ăn bổ dưỡng đây, ngươi giúp ta thu gom lại đống thịt vượn này đi!”“Ngươi thật sự muốn ăn?”Lý Thanh Sơn kinh ngạc nói, phần cơ thể còn lại trên đất tuyết dơ bẩn có thể khiến cho kẻ háu ăn nhất cũng không phải e dè, thi thể chết không nhắm mắt của Bạch Viên Vương cũng bảy tám phần giống người.

“Có lẽ không tệ như chúng ta thấy, dù gì cũng là thịt của Yêu vương, rất đáng để thử.

Nhanh đi thôi, nhân lúc dấu vết vẫn còn chưa bị xóa mất chúng ta mau đi tìm động phủ của Bạch Viên Vương thôi.

”Nàng đang nói thì gió tuyết trở nên lớn hơn, từng mảnh như lông ngỗng bay theo gió lớn, trời đất hỗn loạn.

Lý Thanh Sơn cũng không nhiều lời, hắn biến ra một cái túi vải lớn, đem tất cả thi thể của vượn yêu ném vào trong đó, sau đó kẹp lấy Cố Nhạn Ảnh rồi ngược gió mà đi, rồi biến mất trong gió tuyết.

Để lại một vùng tuyết trắng bao la, che phủ đầy máu và những vết tích trên đất.

Lý Thanh Sơn mở to hai mắt ra sức tìm kiếm, động tác của vượn yêu nhanh thoăn thoắt, hầu như không để lại dấu vết gì, muốn tìm kiếm được dấu vết trong trận bão tuyết này cũng rất khó khăn.

Cái lạnh thấu xương vồ vập lấy từng lỗ chân lông, thẩm thấu vào trong xương tủy, đã lâu Lý Thanh Sơn không có cảm giác ớn lạnh như vậy, môi của Cố Nhạn Ảnh cũng tái đi vì lạnh, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ bị thương, hắn không thể không thôi thúc Đại Diễn Thần Phù, tạo ra một dòng nước ấm áp.

"Cố gắng tiết kiệm sức mạnh, không cần quá ấm áp như vậy đâu, gió nóng địa ngục vẫn giúp ta cảm thấy ấm áp.

"Cố Nhạn Ảnh ôm chặt lấy Lý Thanh Sơn, dựa vào nhiệt độ cơ thể của nhau để giữ ấm.

Ấm áp?Lý Thanh Sơn lắc đầu, đây quả thực là một sự sỉ nhục đối với địa ngục, hắn chỉ cảm thấy sự đau đớn như thiêu đốt linh hồn, giống như bị rơi vào giữa sa mạc, nước trong cơ thể như bị hút khô cạn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì được sự tỉnh táo.

Nếu như hắn không có chấp niệm mạnh mẽ thì cái chết gần như cận kề trước mặt.

Mà điều thực sự ấm áp là cơ thể mềm mại của nàng dưới lớp áo mỏng.

Gió tuyết gào thét, trời đất hỗn loạn.

Dường như chỉ còn lại hai người họ trên thế giới này cô độc bước đi, họ không chấp nhận số phận và chống lại cả thế giới, cảm giác này không thể diễn tả bằng lời.

Lý Thanh Sơn cúi đầu nhìn, nụ cười của nàng như bị đông cứng lại, nhưng vẫn tươi cười như gió xuân tháng ba, đôi mắt ưng vẫn kiên định, nhưng tâm trạng thật sự của nàng lại rất khó đoán.

“Lo nhìn đường đi!”Cố Nhạn Ảnh ngoái đầu nhìn lại.

“Gió tuyết quá lớn, manh mối đã bị cắt đứt rồi.

”Lý Thanh Sơn nói.

“Vậy thì nghĩ cách đi, đừng quên giao hẹn của chúng ta, giữa chúng ta chỉ là quan hệ bằng hữu, tuyệt đối không thể có tình cảm nam nữ.

”“Không quên nổi, ngươi cũng bớt làm cho ta cảm động đi!”Lý Thanh Sơn khinh thường nói.

“Ta chỉ nhắc nhở thế thôi, dù sao cô nam quả nữ có thể sống chung với nhau cả đời, nhưng chúng ta không phải là người bị ảnh hưởng bởi môi trường.

”“Ngươi đang nói với chính mình sao?”“Đúng vậy!”Sắc mặt Cố Nhạn Ảnh vẫn rất bình tĩnh, cho dù có sống chết có nhau nhưng nàng vẫn quyết giữ lấy trái tim mình.

“Ta hiểu.

”Lý Thanh Sơn vung tay lên, Đại Diễn Thần Phù chiếu ra ánh sáng bảy màu, một con Hổ Khuyển mau đen hóa từ hư ảo thành thật, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất tuyết, nhọn mũi ngửi ngửi xung quanh rồi chui vào trong rừng cây.

Một đỉnh núi cao ngàn thước xuyên qua gió và tuyết, chĩa thẳng lên bầu trời.

Có một ngọn lửa nhỏ trên đỉnh núi, giống như một ngôi sao dẫn đường, nhưng đó là một sơn trang đèn sáng rực rỡ.

Trên vách núi Nam Phong có khắc bốn ký tự dài hàng trăm thước – Thiên Hạ Kiếm Tông.

Bất cứ ai nếu lần đầu đến đây đều phải kinh ngạc trước kiếm pháp siêu phàm và khí chất anh hùng của người khắc chữ.

Nhưng hôm nay lại có ngoại lệ, hơn nữa còn có hẳn hai ngoại lệ.

"Tên Bạch Viên này khẩu khí lớn thật!”Lý Thanh Sơn nói.

"Ở thế giới này thì có lẽ hắn xứng với cái tên đó.

Ở giai đoạn luyện khí, thể chất của Yêu tộc có ưu thế vượt trội, cộng với thần thông thiên phú cũng như trí thông minh không thua kém gì con người, thì e là khó tìm đối thủ.

Bình Luận (0)
Comment