Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1907 - Chương 1918: Không Quan Tâm Nữa

Chương 1918: Không Quan Tâm Nữa

"Là giả, tất cả đều là giả, giết chết hai tên của ma đạo này đi!”Có người đắc ý hô to.

"Thật mệt mỏi, đúng là không có cách nào nói chuyện được.

”Lý Thanh Sơn thở dài.

"Nếu các ngươi không tin, thì có thể tới đây kiểm tra.

”Cố Nhạn Ảnh bất đắc dĩ nhún vai.

"Hầu gia, ngươi đừng đi, ai biết trong đó cố âm mưu gì!""Ừ, giết bọn hắn trước đi!""Không quan tâm nữa, chúng ta đi vào trước đi.

”Lý Thanh Sơn kéo Cố Nhạn Ảnh đi về phía cửa, nắm chặt và mở rộng bàn tay phải của hắn, chuẩn bị “Đồ Long”.

Kiếm khí xung quanh như rừng rậm, giống như tái hiện lại cảnh tượng vừa rồi, nhưng không có mệnh lệnh Hầu Hồng Đào, không ai dám ra tay trước.

Hầu Hồng Đào lạnh lùng nhìn Lý Thanh Sơn đang tiến đến, tay cầm kiếm tỏa ra ánh sáng của ngọn lửa, mặc kệ ngươi là yêu vật gì, chờ ta một kiếm giết chết ngươi.

Tuy nhiên, trong lòng hắn dần dần xuất hiện một sự bất an, so với dung mạo tuyệt sắc của người phụ nữ này, dung mạo của người đàn ông này cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa dáng người chỉ có thể coi là cao lớn, hình như có luyện qua công pháp ngoại môn, từ đầu đến đuôi không tìm ra điểm nào khiến người ta phải sợ hãi, nhưng trong ánh lửa chập chờn lại hiện ra một cảnh tượng quái dị không thể diễn tả bằng lời.

“Ta khuyên ngươi không nên thử, trạng thái bây giờ của ta không tốt lắm, không thủ hạ lưu tình được đâu.

”Lý Thanh Sơn chân thành nói, rồi vòng qua người Hầu Hồng Đào.

Với một tiếng keng, ngọn lửa đột nhiên xuất hiện.

Hơn một nửa thanh Liệt Hỏa Kiếm đã rời ra khỏi vỏ, Hầu Hồng Đào “tính nóng như lửa, kiêu ngạo như Vương hầu” cuối cùng lại không ra tay, điều này nằm ngoài sự dự đoán của mọi người, gương mặt của hắn đỏ bừng như lửa.

Chỉ có rất ít người chú ý tới, trong phút chốc đi lướt qua người hắn, Lý Thanh Sơn đã đưa ngón tay như kiếm để ra hiệu, tiện tay mua may vài cái, hắn trầm mặc suy nghĩ rồi sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Hầu Hồng Đào phân phó:"Hai người các ngươi kiểm tra cẩn thận một chút, ảo cảnh sẽ không phải hoàn hảo nên không thể duy trì vĩnh viễn được.

"Hai người dũng mãnh tiến lên, kiểm tra qua lại một lúc lâu, mới thất thần nói:"Hầu gia, hình như.

hình như không phải là ảo giác!"Trong nháy mắt, sắc mặt Hầu Hồng Đào tái nhợt, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Cái gì, không thể nào, đến cùng hai người có nhìn rõ hay chưa!”“Nếu không tin thì tự mình đến xem, phí lời làm gì!”Mọi người thấy họ không bị rơi vào trong cạm bẫy ác độc nào thì cũng tiến lên phía trước, nhẫn nhịn cơn buồn nôn mà lật từng khúc tàn chi để tìm kiếm, nhưng không nhìn ra chút giả dối nào.

Chỉ có thi thể của Bạch Viên vương là không ai dám chạm vào, ngay cả họ cũng không rét mà run khi thấy cái chết thảm thiết dữ tợn kia, vẫn cố gắng duy trì một khoảng cách.

Sắc mặt của mọi người cũng dần thay đổi, nắm chặt chuôi kiếm theo bản năng.

Trận pháp ở không trung phía trên sơn trang lóe lên linh quang một cái rồi biến mất, hiển nhiên đại trận đã đổi chủ nhân.

Hầu Hồng Đào gượng cười đau khổ, nụ cười kia thật sự còn khó coi hơn cả khóc.

Nếu Bạch Viên vương còn sống sót thì tuyệt đối không thể giao trận pháp cho bất cứ người nào, chẳng lẽ cái này không phải minh chứng tốt nhất hay sao.

Nhưng hiện tại hắn lại nghi ngờ có phải mình đang mơ một cơn ác mộng hay không.

“Hầu gia, chúng ta nên làm gì?”Trên mặt ai nấy cũng đều là vẻ kinh hoàng, trong số họ không thiếu những cao thủ kiếm thuật tung hoành, ngày thường đều là nhân vật giết người không chớp mắt, nhưng mọi chuyện xảy ra tối nay thật sự vượt quá mức tưởng tượng, đến mức tất cả đều rối loạn phương hướng.

“Bạch Viên vương đã chết, Thần Viên sơn trang đã bị phá hủy rồi, chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi!”“Nhưng gió tuyết lớn như vậy, muốn đi tới chỗ nào chứ, một khi lạc đường thì sẽ lành ít dữ nhiều.

”“Nhắc tới cũng kỳ quái, gió tuyết năm nay đến quá sớm, hơn nữa vừa tới đã mạnh như vậy, quả thực như là ông trời nổi giận, lẽ nào cùng hai người lúc nãy…”Người kia đột nhiên ngừng nói, dường như trong gió tuyết gào thét cất giấu một con mãnh thú to lớn, chiếm giữ không trung ở Thần Viên sơn trang, sẵn sàng ấp xuống bất cứ lúc nào.

Hoặc có thể nói, cảm giác này cũng không phải ảo giác.

“Bớt nói nhảm, sức người sao có thể can thiệp thiên uy chứ, chúng ta quay trở lại thôi!”Hầu Hồng Đào cắn răng nói.

“Nhưng… Nhưng là…”“Nếu họ muốn ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi, ngược lại ta muốn xem thử xem đến cùng lai lịch của họ là gì!”“Lai lịch của chúng ta không liên quan gì với ngươi, ngươi chỉ cần phục tùng ta như phục tùng Bạch Viên vương là được.

”Sảnh đường vàng son lộng lẫy, ấm áp dễ chịu như mùa xuân mùa hạ, giữa các bức vách có đốt than củi, tất cả trang trí đều gần như xa hoa.

Thứ hơi mộc mạc duy nhất là một bảo tọa được đúc thành từ ngàn thanh trường kiếm, nổi danh hơn bất kỳ món đồ trang trí nào ở đây.

Mỗi một thanh kiếm đều có một câu chuyện xưa, đều là một cao thủ bị đánh bại dưới kiếm của Bạch Viên vương.

Bình Luận (0)
Comment