Lý Thanh Sơn uể oải nằm ngang ở bên trên bảo tọa, nhìn chằm chằm vào hoa văn mỹ lệ của trần nhà.
Từ lúc giao đấu với Vũ Nhân vương cho đến hiện tại, trải qua một loạt nguy hiểm, cuối cùng cũng có cơ hội thở phào một hơi, nên hắn cũng thả lỏng một chút.
Cố Nhạn Ảnh đứng ở bên cạnh thưởng thức một chiếc quạt sắt, nó được tìm thấy ở trong mật thất của Bạch Viên vương.
Cơ quan được thiết lập trong chiếc quạt này có thể tuôn ra ám khí ác liệt, đúng là một món đồ phòng thân không tệ.
Nàng đã bàn bạc với Lý Thanh Sơn rồi, tạm thời không để lộ lai lịch của mình, tránh lại truyền ra lời đồn gì mà “yêu tinh giáng thế, thiên hạ đại loạn”, trở thành kẻ thù chung của thiên hạ.
“Tại hạ Hầu Hồng Đào, được đồng đạo võ lâm tặng cho danh hiệu “Liệt Hỏa Kiếm hầu”.
Vẫn chưa được thỉnh giáo tôn tính đại danh của hai vị!”Hầu Hồng Đào tự giới thiệu, hi vọng “Liệt Hỏa Kiếm hầu” có thể thu hút được sự chú ý của đối phương.
Nhưng hắn phải thất vọng rồi, vì đối phương không có chút phản ứng nào đối với cái danh hiệu này.
“Ta tên Lý Thanh Sơn, người giang hồ hay gọi là ‘hổ xuống núi’.
”Lý Thanh Sơn vừa nghe thấy người ta cũng có biệt hiệu nên nghĩ mình cũng không thể không có, thế rồi hắn chợt nhớ tới danh hiệu ban đầu của bản thân, chẳng phải vừa hay phù hợp với hoàn cảnh bây giờ của hắn hay sao.
Này đâu chỉ là xuống núi, phải là “hạ giới” mới đúng.
Nếu đổi một thời gian và địa điểm khác thì e là Hầu Hồng Đào đã bật cười rồi, ngay cả tiểu tặc cướp đường cũng coi khinh loại danh hiệu tầm thường như “hổ xuống núi” này, cái gọi là “người giang hồ” lại càng là dát vàng lên mặt, ai mà nhớ tới nhân vật như vậy chứ.
Nhưng hiện tại hắn không sao cười nổi nữa, cũng không một ai cười nổi, vì thi thể Bạch Viên vương vẫn còn được đặt ở trong đình viện kia kìa.
Chắc chỉ có cao thủ Tiên Thiên mới có can đảm và tư cách tiến vào sảnh đường này để hỏi cho ra nhẽ.
Nay mấy nhân vật luôn ngang ngược này cũng đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, e là mọi chuyện xảy ra ở đây sẽ hoàn toàn quấy nhiễu thế cuộc ở Bắc cảnh hoặc thậm chí là toàn bộ thiên hạ, có khi còn được ghi vào trong lịch sử.
“Phi Thiên Thần Ưng - Cố Nhạn Ảnh.
”Cố Nhạn Ảnh mỉm cười khẽ, biểu cảm hơi uể oải nhưng cũng buông lỏng giống như Lý Thanh Sơn.
“Này, ngươi có danh hiệu này từ lúc nào, tại sao không gọi là ‘Phi Thiên Ưng’? Nếu bắt chước ta thì bắt chước cho cẩn thận chút!”Lý Thanh Sơn nhìn Cố Nhạn Ảnh - kẻ đạo văn vô liêm sỉ - với vẻ bất mãn.
“Cái này gọi là trò giỏi hơn thầy, cái danh hiệu kia của ngươi không đủ uy phong.
”Cố Nhạn Ảnh ngửa đầu nhìn trời.
“Thêm một chữ ‘Thần’ thì uy phong sao? Đúng là không biết trời cao đất dày!”Lý Thanh Sơn vỗ lên tay vịn, vẻ mặt chỉ tiếc mài sắt không nên kim.
“Nơi này có thể tên là ‘Thần Viên sơn trang’, vậy tại sao ta không thể tên là ‘Phi Thiên Thần Ưng’.
”“Vậy ta tên là ‘Hổ Ma xuống núi’.
Ài, thôi bỏ đi, thêm cái chữ ‘Ma’ vào quá quê, đọc cũng không mượt, ta vẫn tên là ‘Hổ xuống núi’ thôi!”Cuối cùng Lý Thanh Sơn vẫn từ bỏ suy nghĩ đổi tên, tự hào tuyên bố:“Lý Thanh Sơn - Hổ Hạ Sơn, các ngươi nhớ kỹ cho ta.
”“A! Ừm!”Hầu Hồng Đào nghe mà sững sờ, một đống lời đã được chuẩn bị kĩ đều quên mất nên nói như thế nào.
Những cao thủ ở phía sau cũng trợn mắt ngoác mồm, đây là lúc thảo luận danh hiệu sao? Hai kẻ sắp ảnh hưởng tới cả thiên hạ là người như thế này sao?“Liệt Hỏa Kiếm hầu đúng không! Mặc dù dung mạo ngươi không giống con khỉ nhưng cũng coi như cố gắng.
Nếu con vượn già kia thông minh như người thì đã không phải chết.
”- Giải thích “Vượn già” có âm hán việt là “lão viên”, ở đây là chỉ Bạch Viên vương.
Hết giải thích.
Sau đó hắn lại liếc mắt nhìn Cố Nhạn Ảnh một cái:“Ài, có vài người, trong biệt hiệu có chữ ‘Thần’ thì thật sự coi mình là thần.
”“Không phải, là hầu trong vương hầu!”Hầu Hồng Đào không nhịn được mà đính chính lại, xong lại càng cảm thấy bầu không khí trở nên quái dị.
Cũng từng có người đùa giỡn rằng sao hắn không đổi tên thành “Liệt Hỏa Kiếm hầu” vì hắn suốt ngày đi cùng với Bạch Viên vương, tất nhiên kết quả là chết không được tử tế, nhưng lúc này hắn lại không thể nổi giận dù chỉ một chút.
Hiển nhiên đối phương cũng không có ý sỉ nhục hắn, bởi vì suy cho cùng thì “Liệt Hỏa Kiếm hầu” cũng tốt hơn nhiều so với “Hổ xuống núi”.
“Thật sao?”Lý Thanh Sơn bừng tỉnh:“Ta nói mà, nếu là “hầu” thì không nên có “hồng” ở trên mặt mới đúng.
”