Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1909 - Chương 1920: Hổ Hạ Sơn

Chương 1920: Hổ Hạ Sơn

Mặt Hầu Hồng Đào càng đỏ hơn.

“Được rồi được rồi, chỉ đùa một chút thôi, để bầu không khí thoải mái hơn một xíu.

”“Ta cũng muốn đỏ mặt luôn này.

”Cố Nhạn Ảnh đỡ trán, đột nhiên cảm thấy hơi mất mặt.

“Hừ, cuối cùng cũng coi như còn có chút dây thần kinh xấu hổ.

”Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn nàng một cái.

“Chúng ta vẫn nên nghe xem vị Hầu đạo hữu này nói thế nào đi!”Hầu Hồng Đào hít sâu một hơi:“Các hạ hiểu lầm một chuyện rồi, chúng ta cũng không phải thuộc hạ của Bạch Viên vương, chỉ là ở đây học kiếm…”Hóa ra mặc dù Bạch Viên vương là yêu tộc nhưng đam mê dục vọng thế gian, không cam lòng làm một ẩn sĩ.

Chỉ cần có người dâng một phần lễ dày, hoặc là kỳ trân dị bảo, hoặc mỹ nhân rượu ngon thì hắn đều chịu chỉ điểm kiếm pháp.

Hắn không câu nệ thiên ác, cũng không nhận môn đồ đệ tử, bất kể môn phái nào trong thiên hạ cũng có thể tới đây xin thỉnh giáo hắn, không cần kiêng kỵ quan điểm riêng của từng môn phái.

Đám kiếm khách ở đây trao đổi với nhau, luận võ đấu kiếm, Thiên Viên sơn trang này gần như thành thánh địa kiếm khách của thiên hạ, rất nhiều kiếm khách không tiếc tốn mấy năm để chuẩn bị lễ vật rồi tới đây bái sơn học kiếm.

Đây vốn là việc quan trọng mà mọi người trong thiên hạ đều biết, Hầu Hồng Đào nói một hơi mà cũng không khỏi cảm khái không cùng.

Dường như Lý Thanh Sơn cũng nghe đến say sưa, một lát sau mới nói:“Các ngươi có biết tại sao ta lại tên là Hổ xuống núi không?”Hầu Hồng Đào đang nói mà nghẹn ở ngực, sắc mặt đỏ bừng, không nhịn nổi nữa nên nói:“Đến cùng các hạ có đang nghe ta giải thích hay không? Hay là không coi bọn ta ra gì!”Lý Thanh Sơn cười ầm lên, âm thanh chấn động cả sảnh đường, tuy không rót khí tức vào trong đó nhưng lại có hào khí ngút trời.

“Chính vì nghe ngươi giải thích xong nên ta mới nói như vậy, có câu “núi không hổ nên khỉ xưng vương”, đám người các ngươi chỉ biết kính trọng con khỉ kia mà không biết sợ mãnh hổ, chẳng lẽ đây không phải chuyện nực cười sao?”Sắc mặt Hầu Hồng Đào biến ảo một trận, không thể không thừa nhận điểm này, nhưng có loại cảm giác khó hiểu khiến hắn không thể nào chấp nhận điều ấy, nên đành chống chế nói:“Có lẽ Bạch Viên vương ở trong mắt các hạ chỉ là con khỉ, nhưng sự tồn tại của hắn có lợi đối với chúng ta, còn các hạ thì có lợi ích gì đối với chúng ta chứ?”Nói rồi hắn chỉ tay về phía sau:“Ngươi cũng biết họ phải trả giá như thế nào để tới đây học kiếm, hiện tại tất cả đều bị hủy trong tay ngươi rồi.

”Đám kiếm khách nghe thấy lời ấy thì trong lòng cực kỳ cảm động:“Hiện tại Hầu gia vẫn còn nói thay chúng ta, sao chúng ta lại chùn bước được!”“Nơi này là thánh địa của kiếm khách khắp thiên hạ, là nơi thuộc về tất cả kiếm khách.

Nếu muốn thay thế Bạch Viên vương trở thành chủ nhân của sơn trang thì phải có được sự đồng ý của chúng ta.

”“Ta thấy Hầu gia chính là người tốt nhất, ta muốn đề cử Hầu gia làm trang chủ mới, mọi người thấy thế nào?”“Được!”“Ta ủng hộ!”“Nếu các hạ là mãnh hổ xuống núi thì không bằng cứ như vậy xuống núi, đến từ nơi nào thì về nơi đó đi!”Thoáng chốc mọi người đều kích động không thôi, không thèm để ý đến sống chết, ngay cả đám kiếm khách canh giữ ở bên ngoài sảnh đường, thực lực chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên mà cũng dồn dập tràn vào.

Ai nấy cũng đặt tay lên chuôi kiếm, tựa như nếu Lý Thanh Sơn dám nói một chữ không thì sẽ đuổi hắn xuống núi.

“Các ngươi!”Hầu Hồng Đào vốn chỉ nhịn không nổi cục tức, mà lúc này không khỏi hừng hực trong lòng.

Nếu có thể trở thành trang chủ mới, danh vọng của hắn cũng đủ đế biến Thần Viên sơn trang thành kiếm phái mạnh nhất phương bắc.

Không, khi đó sẽ không phải là Thần Viên sơn trang nữa mà thành Thần Kiếm sơn trang rồi.

Mà của cải Bạch Viên vương tốn cả ngàn năm tích trữ, cùng với mỹ nhân hậu cung và lượng lớn tài nguyên đều trở thành của hắn hết.

Nam nhi sinh ra trên đời còn có mong muốn gì khác sao?Dục vọng dần áp đảo sự sợ hãi.

Mà hắn lại không ý thức được rằng mình vốn không phải người thay đổi thất thường như vậy, nếu ở cửa không thể rút kiếm, tại sao vừa bị mọi người khích một cái đã thay đổi ý định cơ chứ?Trong lúc gió tuyết bao phủ ngọn núi, “ý trời” vẫn có mặt ở khắp mọi nơi trong cung điện tráng lệ, ảnh hưởng đến tất cả mọi thứ một cách vô hình.

“Mẹ kiếp, ta khách khí với các ngươi một chút mà các ngươi dám bàn về dân chủ với ta, đúng là cho thể diện mà không cần, thực sự cho rằng hổ dữ không ăn thịt người sao?”Đôi lông mày rậm của Lý Thanh Sơn nhếch lên, hắn không tin đám đê tiện này dám đề cử trang chỉ mới gì đó lúc Bạch Viên vương còn sống.

Lẽ nào Lý Thanh Sơn ta dễ ức hiếp sao, chỉ là lại hao tổn chút nguyện lực mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment