Trái tim Hầu Hồng Đào nảy lên một cái, gần như không dám nhìn thẳng vào cặp mắt trợn trừng kia, hơi hối hận rồi.
Nhưng lúc này đã cưỡi hổ thì khó xuống, nên vẫn nghĩ ngang ngược trong lòng:“Nếu thực lực hai người này thực sự mạnh như vậy, vì sao vẫn không chịu thể hiện.
Có lẽ họ đánh một trận kịch liệt với Bạch Viên vương thì cũng bị thương nặng rồi, lại không đi được trong gió tuyết nên mới tới nơi này tránh gió tuyết.
Nếu để họ có cơ hội chữa khỏi vết thương thì coi như bỏ qua cơ hội trời cho rồi!”Lý Thanh Sơn chợt đứng dậy, tay phải nắm hờ, định tung một đao chém chết đám khốn kiếp này.
Thấy sảnh đường này lại sắp biến thành lò sát sinh, Cố Nhạn Ảnh chợt ho khan tiếng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, sau đó nàng cười vỗ vỗ vai Lý Thanh Sơn.
Miệng Lý Thanh Sơn nhếch lên, chỉ thấy Cố Nhạn Ảnh lập tức buông tay ra, mặc dù gần như rất khó đoán nhưng ý tứ lại hết sức rõ ràng:“Ngươi còn tới nữa à, căn bản không thể trảo đổi đàng hoàng với bọn khốn kiếp này được, vì vậy vẫn nên giết sạch chúng.
”“Giết họ thì là dễ dàng, chỉ e rút dây động dừng thì sẽ gặp phải nhiều phiền phức hơn.
”Lý Thanh Sơn nghe xong lại ngồi xuống, hi vọng lần này nàng có thể trao đổi thành công.
Cố Nhạn Ảnh ngoái đầu nhìn lại đám kiếm khách mà than thở:“Các ngươi tội gì phải khổ như thế chứ? Lúc chúng ta giết Bạch Viên vương có bị thương một chút, vì thế nên không muốn ra tay nữa để tránh tác động đến thương thế, nhưng nếu thật sự ra tay thì ai trong số các ngươi có thể sống mà ra ngoài chứ? Đặc biệt là ngươi đó Liệt Hỏa Kiếm hầu, nếu ngươi rút kiếm ra khỏi vỏ thì chắc chắn bọn ta sẽ khởi động đại trận dốc toàn lực áp chế ngươi, giết ngươi trước.
Bất kể trang chủ mới lần này là ai thì e là cũng không tới lượt ngươi.
”Nàng không những không phô trương thanh thế, ngược lại còn nói dối rằng mình bị thương.
Bởi vì dù lời của Lý Thanh Sơn là sự thật thì cũng quá vượt ngoài sức tưởng tượng của những người này.
Muốn dọa một đám chuột thì chỉ cần một con mèo là được rồi, dùng cọp thì quá dư thừa.
“Ngươi cho rằng có ai ở chỗ này tham sống sợ chết!”“Không sai, chúng ta tuyệt đối không bị ngươi uy hiếp.
”Tuy Hầu Hồng Đào mạnh miệng nhưng trong lòng đã bắt đầu bồn chồn, các kiếm khách khác cũng hơi do dự.
Mặc dù mấy lời của Cố Nhạn Ảnh đều là nói dối, nhưng ngược lại cũng có vẻ có tình có lí.
Dù hai cao thủ Tiên Thiên tầng thứ mười đỉnh phong bị thương nặng thì cũng có thể kéo tất cả mọi người ở nơi này chôn cùng.
Mà dường như phong thái của nàng cũng làm suy yếu phần lớn ác cảm của những người này một cách khó hiểu.
Nếu nàng đứng bất động, e là cũng không có người nào sẽ ra sát chiêu với nàng.
“Chúng ta muốn dùng đức thu phục người dùng lý thuyết phục người, mà không phải dùng lực ép người.
Chư vị tới nơi này là để học kiếm chứ không phải để liều mạng với người khác, các ngươi xem thử xem là vì cái gì?”Cố Nhạn Ảnh lấy một quyển sách dày từ trong tay áo ra rồi tiện tay lật qua lật lại ào ào, không biết nó được chế tạo thành từ loại da thuộc gì mà mỗi một trang đều mỏng như cánh ve, bên trên tràn ngập những chữ Khải cực nhỏ, còn có rất nhiều bức họa tinh xảo tuyệt đẹp, tất cả đều là Bạch Viên múa kiếm.
“Bạch Viên kiếm điển!”Hầu Hồng Đào mở to hai mắt.
Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều bị dính chặt ở trên đó, trong mắt tràn ngập vẻ nóng rực như là sắc lang thấy mỹ nhân, thần giữ của phát hiện ra mỏ vàng, sâu rượu ngửi được mùi rượu ngon.
Có vài người còn không nhịn được mà tiến về trước hai bước rồi mới phục hồi tinh thần lại.
Trong trăm năm qua, Bạch Viên vương vừa chỉ người khác kiếm pháp đồng thời cũng không ngừng học hỏi điểm mạnh của người khác, kết hợp với sự lĩnh ngộ của bản thân đối với kiếm đạo, cuối cùng viết thành quyển “Bạch Viên kiếm điển” này.
Hắn cũng từng nói khoác với mọi người, rằng kiếm pháp vô song tinh diệu nhất thiên hạ đều được tổng hợp ở trong quyển sách này tựa như trăm sông đổ về một bể, nếu quyển sách này bị truyền đi thì có thể đốt hết tất cả kiếm phổ trong thiên hạ được rồi.
Nếu nói Thần Viên sơn trang là thánh địa của kiếm khách khắp thiên hạ, như vậy thì quyển “Bạch Viên kiếm điển” này chính là thánh điển của kiếm khách trong thiên hạ.
Đương nhiên, không có bất kỳ ai tùy tiện truyền đi tuyệt học của chính mình, thậm chí còn phải giấu giếm cả những người thân cận nhất.
Kết quả là, tất cả mọi người đều biết có một quyển sách như vậy nhưng chưa một ai được thấy tận mắt.
“Không sai, chính là kiếm pháp tuyệt thế Bạch Viên kiếm điển vang danh khắp thiên hạ.
”Vẻ mặt Cố Nhạn Ảnh nghiêm nghị, nhưng Lý Thanh Sơn vẫn nhận ra được khóe miệng nàng hơi cong lên.
Đương nhiên họ cũng tìm thấy thứ này ở trong mật thất của Bạch Viên vương, tùy tiện lật một lượt thì thấy cũng không có giá trị gì, còn chẳng bằng kiếm pháp nhập môn của Tàng Kiếm cung.