Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1911 - Chương 1922: Đều Được

Chương 1922: Đều Được

Lúc đó Lý Thanh Sơn còn cười nhạo:“Con khỉ cầm chạc múa linh tinh mà cũng dám xưng Kiếm tông thiên hạ gì đấy, còn viết thành một quyển sách vớ vẩn dài dòng, đúng là khiến người ta cười đến rụng răng!”Sau đó hắn tiện tay ném ở một bên, nên không để ý rằng lại bị Cố Nhạn Ảnh nhặt lên.

“Ngươi… Ngươi có ý gì? Đây là đồ của Thần Viên sơn trang bọn ta, xin ngươi…”Thị lực của Hầu Hồng Đào rất tốt, trong lúc Cố Nhạn Ảnh lật thì hắn đã thấy rõ không ít chữ viết và bức họa, đúng là tinh diệu vô song, tuyệt đối không phải đồ giả.

Một tiếng “xẹt xẹt” vang lên, Cố Nhạn Ảnh cầm một tờ rồi dùng sức xé một cái.

“A!”“Dừng tay!”Gần như tất cả mọi người đều hét lên đầy kinh ngạc, tựa như bị chém một đao trên người.

“Nếu chúng ta làm chủ nhân mới của nơi này, hiển nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm của chủ nhân cũ đó là truyền thụ kiếm pháp cho mọi người, đáng tiếc chúng ta không tu kiếm đạo, nên không thể làm gì khác hơn là để mọi người tự nghiên cứu.

”Cố Nhạn Ảnh tươi cười rồi tiện tay quăng trang sách mình vừa xé xuống:“Mời Hầu gia lên phân biệt thật giả trước rồi lại dán ở bức tường bình phong bên ngoài điện.

”“Dán ở bức tường bình phong?”Hai tay Hầu Hồng Đào nâng trang giấy mỏng manh kia lên, nghi ngờ không biết có phải mình nghe lầm hay không.

Đây là “Bạch Viên kiếm điển”, dù hắn làm trang chủ mới thì cũng không để cho người khác tùy tiện thấy nó, chớ nói chi là xé xuống để dán ở trên bức tường bình phong.

Đối với người trong võ lâm mà nói, như thế gọi là thả để thê tử ngủ với người ta, chứ cũng không chịu giao bí tịch cho người khác.

“Không sai, chúng ta không tu kiếm đạo, vì thế quyển sách này không có tác dụng gì với chúng ta, cất giấu ở trong mật thất thì cũng lãng phí.

Vì thế nên chúng ta chuẩn bị truyền thụ quyển “Bạch Viên kiếm điển” này cho mọi người, ý của chư vị thế nào?”Tất cả mọi người đều trưng ra vẻ mặt bị đĩa bánh đập trúng, hạnh phúc khôn tả, nên làm gì có ai phản đối.

Chuyện giành giật một mất một còn vì một quyển bí tịch thực sự quá nhiều ở trong võ lâm này, lại có quyển bí tịch nào có thể đánh đồng được với Bạch Viên kiếm điển chứ, lại còn không cần mạo hiểm tí nào, trên đời nào có chuyện tốt như vậy.

“Ngươi, ngươi muốn công khai quyển Bạch Viên kiếm điển này với chúng ta?”Hầu Hồng Đào nói.

“Đúng, tất cả mọi người.

Dù tôi tớ kẻ hầu cũng được quan sát thoải mái, nếu ai dám ngăn cản thì bất cứ người nào cũng có thể giết ngay lập tức.

Ta giao việc này cho ngươi phụ trách, chỉ là ngươi nên xem cho cẩn thận, làm mất thì không tốt, tốt nhất nên để cho mọi người sao chép một bản trước.

”Cố Nhạn Ảnh thân thiết nhắc nhở, ở trong mắt đám kiếm khách cứ như tiên nữ giáng trần.

Hầu Hồng Đào cảm thấy tất cả mọi ánh mắt đều tập trung trên người mình, ánh mắt của người vừa nãy đề cử hắn làm trang chủ hoàn toàn khác.

Hắn nâng tờ giấy mỏng mong manh kia mà tựa như nặng tựa ngàn cân.

Vậy mà hắn vẫn không cam lòng:“Nếu chỉ một trang thì ta xem cũng chẳng có gì ghê gớm, ngươi vẫn nên cất lại thôi!”“Đương nhiên không chỉ một trang, chỉ là Bạch Viên kiếm điển uyên thâm, vì để tránh cho mọi người tẩu hỏa nhập ma nên ta muốn công bố từ từ.

Ta bảo đảm sẽ thay mới mỗi ngày, ngày mai sẽ là trang thứ hai, ngày kia sẽ là trang thứ ba, cho đến khi công bố xong trọn quyển, thế nào?”“Tâm cơ của các hạ thật sâu, vậy mà muốn dùng một quyển bí tịch để khống chế chúng ta!”Hầu Hồng Đào lạnh lùng nói.

Cố Nhạn Ảnh thở dài một tiếng:“Ài, một tấm lòng tốt lại bị chỉ trích như vậy, đã thế thì chúng ta tình nguyện từ bỏ nhường lại cho hiền tài, tặng vị trí trang chủ này cho ngươi, quyển Bạch Viên kiếm điển này cũng là của ngươi.

Ngươi muốn cho ai học thì cho kẻ đó đi! Thanh Sơn, chúng ta đi!”“Hai vị xin dừng bước, ta nguyện tôn hai vị làm trang chủ!”“Đúng vậy, chúng ta đang cần hai vị trang chủ hùng hồn nhân nghĩa như vậy.

”Hai cao thủ Tiên Thiên nhìn nhau rồi cùng đổi ý, nếu để quyển Bạch Viên kiếm điển này rơi vào trong tay Hầu Hồng Đào, về sau dù cha ruột muốn liếc mắt nhìn cũng không dễ dàng, huống chi là những người ngoài như họ.

Đặc biệt là những kiếm khách thực lực không đủ thì lại càng vui mừng, Hầu Hồng Đào không thèm một trang này nhưng họ thèm, bất kể tương lai thế nào thì trước hết cứ ăn được miếng thịt này rồi lại nói.

Cố Nhạn Ảnh liếc mắt ra hiệu cho Lý Thanh Sơn, chỉ thấy hắn nhìn chăm chú Hầu Hồng Đào:“Lời ngươi nói có ý gì? Nếu ngươi vẫn phản đối thì bọn ta đi ngay lập tức, tuyệt đối không dừng lại!”Hầu Hồng Đào lạnh cả tim, hiện tại lòng người tan rã, đối phương chỉ cần thôi thúc trận pháp trấn áp lại hắn, sau đó tùy tiện đánh một đòn thì chỉ còn con đường chết.

Dù đối phương thật sự rời đi thì cũng không ai dám ngăn cản, tất cả mọi người đều chỉ nhìn chằm chằm quyển Bạch Viên kiếm điển kia, như thế thì chắc chắn sẽ có một trận chiến đẫm máu thảm thiết tột cùng xảy ra trong đại sảnh này.

Bình Luận (0)
Comment