"Từ hôm nay trở đi, ngoại viên sơn trang đều do các ngươi phụ trách, ta phong các ngươi làm Tả Hữu Hộ Pháp.
”“Hữu Hộ Pháp đa tạ Trang chủ!”Thiên hạ ngày nay chính nghĩa được coi trọng nhất, một người lập tức đặt Kiếm Phổ xuống, đoạt lấy chức vị Hữu Hộ Pháp, dù sao đến cuối cùng thì Kiếm Phổ này ai cũng có thể xem.
Đối phương trong lòng hậm hực, chỉ có thể cảm tạ nói: "Tả Hộ Pháp bái tạ Trang chủ, bẩm báo chủ nhân, ta mặc dù không tu luyện Liệt Hỏa Kiếm Khí nhưng vẫn có thể chữa lành vết thương cho mấy vị cô nương này.
”“Ta cũng vậy.
”"Vậy chuyện này ta giao cho các ngươi, hy vọng sau này sẽ không có bất cứ người nào bị phạt vì học kiếm.
Ta muốn tất cả người trong sơn trang này đều được học tập và rèn luyện, để mỗi người đều có cơ hội trở thành tuyệt thế cao thù!”Lý Thanh Sơn giang hai tay hét lớn, cố nén cười.
Tả Hữu Hộ Pháp vội đáp:“Trang chủ đúng là thấu tình đạt lý, thần xin tuân lệnh!”Những kiếm khách bình thường nghe vậy đều hưng phấn, ai mà lại không muốn trở thành tuyệt thế cao thủ, họ đều giơ tay hô to: "Người người phải học, người người phải luyện!"Nữ tử tên “Phi Hồng” xúc động rơi nước mắt: "Lòng tốt của Trang chủ, tiểu nữ vĩnh viễn sẽ không quên!""Nhặt thanh kiếm kia lên!" Lý Thanh Sơn nói.
Phi Hồng nhanh chóng nhặt Liệt Hỏa Kiếm lên.
"Từ hôm nay trở đi, thanh kiếm này là của ngươi.
Học kiếm thật tốt, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ trở thành tuyệt thế cao thủ.
Đừng để ta thất vọng.
"“Vâng, Trang chủ.
” Giọng nói của Phi Hồng nghẹn lại vì nức nở.
Lý Thanh Sơn cuối cùng nhịn không được cười to lên:"Ta trở về tu luyện đi, mọi người cũng luyện kiếm cho tốt!"Bữa tối vô cùng thịnh soạn, Lý Thanh Sơn uống say sưa một trận, trong lúc này Viên Phi Phi thận trọng tới hỏi, để bảo nhà bếp nấu mấy món về “Liệt Hỏa Kiếm Hầu”.
Lý Thanh Sơn dở khóc dở cười, xua tay từ chối, điều này khiến Viên Phi Phi và mọi người trong sơn trang đều vô cùng nhẹ nhõm.
Sau khi nghe Cố Nhạn Ảnh tóm tắt về địa lý nhân văn của thế giới này, Lý Thanh Sơn đột nhiên vỗ đùi:“Ta biết nên viết sách gì rồi!”“Ta còn tưởng ngươi định viết lại những cuốn ngươi đã viết ở Cửu Châu!”“Đây là việc ngoài chuyên môn của ngươi, nhóm động giả hoàn toàn không giống nhau!”Lý Thanh Sơn đắc ý nói.
"Vậy ngươi muốn viết cái gì?" Cố Yên Ảnh tò mò hỏi.
"Tiểu sử của Bạch Viên Vương.
"Cố Nhạn Ảnh lập tức hiểu ra:“Thì ra là vậy, đúng là một ý kiến hay, đến lúc đó e là mọi người trong thiên hạ ai ai cũng muốn mua một bản.
”Họ hầu như không biết gì về cuộc đời của Bạch Viên Vương, nhưng điều đó không quan trọng, điều thực sự quan trọng là cuốn "Bạch Viên Kiếm Điển” này chỉ chỉ viết về kiếm pháp, lại còn lo không có người mua sao?Đến ngày đó thì thật sự người người đều sẽ được luyện tập.
Nói làm là làm, Lý Thanh Sơn liền sai người lấy giấy và bút ra.
Hắn đẩy rượu và đồ ăn trước mặt ra rồi trải lên bàn.
Hắn ngửa cổ cố hết sức uống hết một tô rượu, ngay khi Cố Nhạn Ảnh cho rằng hắn nhân cơ hội uống rượu để múa bút viết chữ rồng bay phượng múa thì Lý Thanh Sơn bắt đầu cắn cây bút, khi thì cau mày trầm tư, khi thì ngửa mặt lên trời thở dài, một chốc lại uống rượu, ăn thịt.
"Ngươi viết đi!"Cố Nhạn Ảnh không nhịn được thúc giục.
"Ngươi không thấy ta đang suy nghĩ sao?"Lý Thanh Sơn nhai kỹ miếng thịt vượn dai cứng trong miệng, vẻ mặt không kiên nhẫn nói.
"Nhưng rõ ràng ngươi đang ăn mà.
"“Chuyện của tiểu thuyết gia, nữ nhân như ngươi thì biết cái gì?”Lý Thanh Sơn trừng mắt.
"Được rồi, ta không hiểu, Lý đại gia ngươi cứ tiếp tục đi.
"Cố Nhạn Ảnh bất đắc dĩ nói, nàng cảm thấy không phải lúc nào hắn cũng đáng tin.
Lý Thanh Sơn ngậm bút đi vòng vòng trong buồng lò sưởi, ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ, nhìn các bức tranh nổi tiếng trên tường, gần như chơi đùa hết mọi thứ ở trong phòng một lần mới ngồi lại trước bàn, hắn hơi khó chịu nắm lấy cây bút bỗng nhiên nói với Cố Nhạn Ảnh:“Ngươi nói dáng vẻ luyện kiếm của những tên bên ngoài kia như thế nào?”“Không biết.
”Cố Nhạn Ảnh nằm trên giường, trong tay cầm một quyển sách, cũng không thèm nhìn hắn một cái.
"Hay là chúng ta.
""Không đi.
""Ta có nói muốn đi xem đâu.
""Viết nhanh đi.
"“Đây là tiểu thuyết của ta hay là tiểu thuyết của ngươi!”Lý Thanh Sơn cả giận nói.
"Được rồi, dù sao ngươi cũng không viết được, chúng ta ra ngoài một chút đi!"Cố Nhạn Ảnh đặt sách xuống, khẽ mỉm cười.
"Ai nói ta viết không được, ta gần như đã có ý tưởng, bây giờ ta viết cho ngươi xem!"Lý Thanh Sơn thân là tiểu thuyết gia, làm sao có thể chịu loại sỉ nhục này.
Hắn lập tức múa bút thành văn, kiểu chữ gà bới kia khiến Cố Nhạn Ảnh vô cùng buồn cười, nhưng khi thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, nàng cũng không nói gì, dù sao lát nữa giúp hắn viết lại một lần nữa là được rồi.