Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1918 - Chương 1929: Năng Lượng Của Thanh Kiếm

Chương 1929: Năng Lượng Của Thanh Kiếm

Cố Nhạn Ảnh thuyết phục:"Hầu Đạo Hữu, tên họ Lý này tính tình ngang tàng đến cả cha mẹ cũng không nhận, hắn chỉ là muốn ngươi cứu một mạng người, cũng có thể coi như là làm việc thiện, hà cớ gì ngươi cứ phải ra vẻ ta đây làm gì?”Hầu Hồng Đào tức giận đáp lại:"Họ có thể được coi như là người, nhưng ả tiện nhân này dám đứng ngang hàng với ta ở đây, là ta đã chịu nhục nhẫn nhịn rồi, vậy mà ả còn muốn muốn ta hao phí sức lực để trị thương cho họ, thật là nực cười!""Được, coi như ta không nói gì đi.

"Cố Nhạn Ảnh lùi lại một bước, nếu người ta đã muốn tìm đến con đường chết thì không ai có thể ngăn cản được.

“Họ không được tính là người, vậy thì ngươi là thứ gì?”Lý Thanh Sơn nhướng mày, giận dữ nói.

"Ta đường đường là Liệt Hỏa Kiếm Hầu, ngay cả Bạch Viên Vương cũng sẽ không vì mấy ả tiện nhân kia mà làm ta nhục nhã như vậy!""Câm miệng, nếu như ngươi dám còn giám so sánh ta với tên vượn già đó thì đến cả cơ hội ra tay cũng không có!”"Được, lão phu cũng muốn xem rốt cuộc là ngươi lại hại như thế nào mà lại giám ngang ngược như vậy!”Một tiếng keng vang lên, thanh Liệt Hỏa Kiếm rời khỏi vỏ, toàn bộ đại sảnh trở nên đỏ rực, nhiệt độ đột ngột tăng cao, các kiếm sĩ bị sóng nhiệt làm cho phải rút lui liên tục về phía sau.

Toàn thân Hầu Hồng Đầu đều tỏa ra chân khí, rồi hóa thành một ngọn lửa cuồng nộ, nhuộm đỏ râu và tóc, hắn sải bước đi về phía Lý Thanh Sơn, một bước, hai bước, ba bước, khí thế tăng vọt đến cực điểm.

Năng lượng của thanh kiếm gào thét, ngọn lửa bốc lên hừng hực như hơi thở của rồng.

Cây trường kiếm hóa thành ngọn lửa đỏ tươi, chém về phía Lý Thanh Sơn.

"Là Hỏa Long Trảm!"Tất cả các kiếm khách đều ngạc nhiên, đặc biệt là hai kiếm khách có Tiên Thiên cấp tám càng thêm kinh ngạc, họ biết rõ thực lực của Hầu Hồng Đào, nhưng không ngờ hắn lại có thể đột phá như vậy, chẳng lẽ đó là nguồn gốc của trang “Bạch Viên Kiếm Đạo” kia?Nhưng họ cũng không biết rằng bản thân Hầu Hồng Đào cũng vô cùng kinh ngạc, khi hắn ra tay với Lý Thanh Sơn thì đột nhiên sự lưu chuyển của chân khí lại ăn khớp với linh khí của trời đất, có lẽ là có sự ăn khớp sâu xa nào đó về ý chí.

Hắn đã bị mắc kẹt trong tầng thứ chín của Tiên Thiên trong nhiều năm, nhưng dường như lúc này lại có thể đột phá và có thể tung ra một đòn mạnh mẽ chưa từng có.

Thấy Lý Thanh Sơn vẫn ngồi yên bất động:"Hừ, ngay cả Bạch Viên Vương cũng không dám trực diện đỡ một kiếm của ta, ngươi lại dám khinh thường như vậy, đúng là tự tìm đường chết!”Lý Thanh Sơn từ từ nâng tay lên rồi đè xuống.

Có một tiếng nổ lớn vang lên, cả căn phòng đều bị rung chuyển, ngọn lửa hừng hực biến mất, trên mặt đất xuất hiện một dấu tay cực lớn.

Hầu Hồng Đào nằm ngay ngắn giữa dấu tay lớn đó, hắn ngẩng đầu lên với vẻ không tin nổi, và như đang muốn nói điều gì đó, nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt và nội tạng đều nát bấy, một tia hối hận xuất hiện trong ánh mắt rồi tắt thở.

Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng thu tay lại, đối phó với những loại như vậy còn dễ dàng hơn với Bạch Viên Vương.

Bởi vì những thủ đoạn biến hóa của Đại Diễn Thần Phù đều bị giới hạn bởi sức mạnh của thế giới này, nên khi đối mặt với cùng một cao thủ hàng đầu như Bạch Viên Vương, dù thế nào thì cũng cần ba chiêu hai thức mới có thể sử dụng một ít kỹ xảo, còn đối với những kẻ yếu hơn thì chỉ cần triệt đề nghiền nát chúng là được.

Tất cả mọi người đều ngây người, họ không ngờ đường đường Liệt Hoắc Kiến Hầu mà đến một chiêu cũng chưa kịp xuất ra, mà bây giờ lại rơi vào kết cục như vậy.

Vốn là bởi vì họ chưa bao giờ được thấy hắn ta tay nên mới có chút coi thường và khinh bỉ, nhưng bây giờ thì tất cả đều biến mất, nếu như không có bản lĩnh như vậy thì làm sao hắn có thể giết chết Bạch Viên Vương.

"Hầu gia!"Một số kiếm khách có quan hệ thân thiết với Hầu Hồng Đào khi thấy tình cảnh này thì đều không khỏi rưng rưng nước mắt, sự tức giận đã lẫn át lí trí, họ rút kiếm ra và hét lớn:“Mọi người cùng xong lên, báo thù cho Hầu gia!”“Được, ta sẽ giết chết hết đám chó hoang các ngươi!”Lý Thanh Sơn cười lạnh một tiếng, chuẩn bị ra tay chém giết.

Bỗng có một tiếng cười giễu cợt vang lên, Cố Nhạn Ảnh lại xé một trang khác của “Bạch Viên Kiếm Điển”, nàng hét lớn:“Bắt họ lại!”Hai vị kiếm khách Tiên Thiên tầng thứ tám nhìn nhau, cây trường kiếm rút ra khỏi vỏ, kiếm quang lóe lên, những người hô báo thù đều chết trên mặt đất, một số kẻ bạo loạn cũng đều bị giết để ổn định cục diện.

Dòng máu đặc quánh chảy ra, nhuộm đỏ cả căn phòng nguy ca tráng lệ.

Sau khi tra kiếm vào vỏ, hắn bước lên phía trước chắp tay:“Bẩm báo Trang chủ, những tên bè đảng còn sót lại của Hầu Hồng Đào đều đã bị chém đầu, bọn ta không chung chí hướng với hắn, xin hãy nương tay!”Võ lâm xưa nay luôn tôn trọng kẻ mạnh, và không có gì đáng xấu hổ khi cúi đầu trước một người như vậy.

Ngẫm lại thì thấy, thực lực của đối phương lớn mạnh như vậy, mà bây giờ cứ cố chấp chống đối lẫn nhau, thậm chí có thể lấy được “Bạch Viên Kiếm Điển” cho tất cả mọi người, thì suy cho cùng hành vi của Hầu Hồng Đào đúng là ngu không ai bằng, đúng là nếu cứ tôn sùng khỉ mà coi khinh mãnh hổ, thì cuối cùng chắc chắn sẽ phải nhận lấy cái chết.

Không chần chừ thêm nữa, Cố Nhạn Ảnh ném cuốn kiếm phổ xuống, hai người cùng nhau đưa tay ra, mỗi người nắm lấy một nửa, không ai chịu nhường ai.

Bình Luận (0)
Comment