Cố Nhạn Ảnh mở mắt ra, cười nói:“Được rồi, ta hơi bị thụ sủng nhược kinh đó.
”Sau một lúc im lặng, nàng không nhịn được hỏi:“Không có Tiểu An cũng được sao?”"Đương nhiên, không thể!”"Tiểu An đáng thương, nàng nhất định rất ghen tị với ta.
"Cố Nhạn Ảnh lại nhắm mắt lại, đổi sang tư thế thoải mái hơn.
"Người bị mắc kẹt ở đây thật đáng thương!""Đúng vậy, Cố Nhạn Ảnh đáng thương.
"Dù thế nào đi nữa, kế hoạch sáng tác của Lý Thanh Sơn cuối cùng cũng được bắt đầu.
Tuy nhiên, kế hoạch tẩm bổ thực phẩm của Cố Nhạn Ảnh lại thất bại.
Tuy số thịt vượn kia chứa đầy linh tính nhưng khi được nấu chín cẩn thận thì hiệu quả lại khiến nàng ê răng mất mấy ngày.
Vì vậy phần lớn đều trở thành đồ nhắm cho Lý Thanh Sơn, lời bình duy nhất cho số thịt này chính là “rất dai”.
Tất cả linh khí trên thế giới này đều đang bài xích, từ chối sự hấp thu và phân giải của bọn họ vì vậy sức mạnh đã bị tiêu hao trong khoảng hư không dài đằng đẵng kia vẫn không thể phục hồi được chút nào.
Chỉ có Lý Thanh Sơn mới có thể hấp thu được một chút sức mạnh từ mặt đất dưới chân, nhưng cũng chỉ có thể khôi phục sức mạnh đơn thuần, hơn nữa còn khó khăn như lấy nước ở trong sa mạc vậy.
Nhưng mà cũng may mắn thay kế hoạch sáng tác vô cùng thuận lợi.
Đối với thế giới này mà nói, cuộc đời của Bạch Viên Vương quả thật được gọi là triều dâng sóng dậy, ưu việt vạn phần.
Mà tổng quản hậu viện Viên Phỉ Phỉ lại là người rất biết kể chuyện, phần lớn thời điểm Lý Thanh Sơn chỉ cần ghi nhớ lại lời nói của nàng là được rồi, sau đó trải qua một phen trau chuốt của Cố Nhạn Ảnh.
nói trắng ra cuốn tiểu thuyết này hắn không làm được gì cả, chỗ mà hắn thật sự có tác dụng chính là về mặt “kỹ thuật”.
Điều thu hút độc giả đến với "Bái Viên Vương đại truyện" này chắc chắn không phải là những câu chuyện đặc sắc hay là những nhân vật có thật, mà là cuốn “Bạch Viên kiếm điển” giúp hắn vừa vặn am hiểu đạo này, những điều mà Bạch Viên Vương thường xuyên “giác ngộ” được trong sách.
Đọc một đoạn độc thoại dài, cuối cùng cảm khái một câu:“Đây mới là cảnh giới cao hơn của kiếm đạo!”Bạch Viên Vương có uống bao nhiêu cũng sẽ không tùy ý tiết lộ điều bí mật của kiếm đạo.
Những thứ này đương nhiên đều là Lý Thanh Sơn bịa ra, nhưng những chuyện hắn bịa ra nhất định còn rõ ràng, sâu xa hơn cả Bạch Viên Vương.
Cái này vẫn là do hắn suy xét đến trình độ chấp nhận của thế giới này, cố ý chăm sóc đám tiểu bạch này.
Chẳng khác nào nói bản dạy học chi tiết của “Bạch Viên kiếm điển” này còn kém bốn chữ “cần phải học kiếm”.
Còn về việc có hiệu quả như thế nào thì đã được thực nghiệm trên người Viên Phỉ Phỉ.
Thật ra nàng không có bao nhiêu thiên phú tập võ, thậm chí còn không có hứng thú, nàng gần như là dựa vào tài nguyên của sơn trang Thần Viên này cứng rắn chống đỡ đến cảnh giới Tiên Thiên.
Cuốn “Bạch Viên kiếm điển” này đối với nàng mà nói quá thâm ảo huyền diệu, nàng cũng không có kiên nhẫn xem hết những trang kiếm phổ mà Cố Nhạn Ảnh phát hành mỗi ngày.
Cho đến khi nhìn thấy tiểu thuyết của Lý Thanh Sơn, nàng đột nhiên có một loại cảm giác thông suốt sáng tỏ.
Nếu như nói bí tịch là một con đường tắt khi leo núi, có thể leo đến đỉnh núi hay không còn phải xem người leo núi có giác ngộ và nghị lực leo qua nham thạch, vượt qua mọi chông gai hay không.
Lý Thanh Sơn viết ra toàn bộ khả năng tồn tại của mỗi một khối nham thạch có cây có gai, cũng nói rõ nên giải quyết nó như thế nào.
Trên đời chưa có người nào từng viết bí tịch như vậy.
Cho dù khi truyền thụ cho đệ tử môn đồ cũng không được nói quá chính xác và chi tiết, không phải là cố ý giấu giếm hay là đạo lý trong đó thật sự có bao nhiêu huyền diệu mà căn bản là không có năng lực này.
Nhưng mà nếu như vậy, cuốn sách này nhất định trở nên vô cùng dài dòng.
Cố Nhạn Ảnh cũng bày tỏ sự lo lắng nhưng Lý Thanh Sơn nói:"Là ta cố ý viết dài như vậy, chờ góp đủ một trăm trang thì chúng ta xuất bản cuốn đầu tiên trước, sau đó là cuốn thứ hai thứ ba, biến nó thành hàng loại tập sách, ta thấy viết hơn mấy chục cuốn cũng không có vấn đề gì.
”Cố Nhạn Ảnh không thể không giơ ngón tay cái lên.
Nội dung mà Lý Thanh Sơn viết có liên quan đến kiếm đạo tuy vô cùng vụn vặt nhưng lại rõ ràng mạch lạc, có logic rõ ràng, dễ nhìn hơn câu chuyện mà hắn biên soạn nhiều.
“Bạch Viên Vương cho rằng "Bạch Viên kiếm điển" là đại dương bao la, nhưng ta lại cho rằng ngươi mới chính là đại dương bao la.
""Ha ha, quá khen rồi, xem ta dùng biển lớn nhấn chìm thiên địa này!”Cùng lúc đó, sơn trang rơi vào bầu không khí căng thẳng trước nay chưa từng có.
Trong tay mỗi người đều có một thanh kiếm, đều có mấy tờ kiếm phổ ngay cả đầu bếp và bà hầu cũng không ngoại lệ, huống chi là các kiếm khách ngoài sân.
Bọn họ cố gắng rút ngắn thời gian ngủ hết khả năng có thể, ngay cả khi ăn hay đi vệ sinh cũng đều nghiên cứu kiếm phổ, thậm chí ngay cả thời gian luyện công cũng không có.