Nàng vốn được gọi là Viên Phi Hồng, nhưng sau khi Bạch Viên Vương chết, nàng không chút khách khí bỏ chữ “Viên” đi, chỉ còn lại hai chữ “Phi Hồng”.
Vốn dĩ có thể đổi tên thành Lý Phi Hồng hoặc là Cố Phi Hồng, tuy hai vị trang chủ này có ơn với nàng nhưng trong lòng nàng lại không muốn lắm.
Ngược lại nghe nói lão yêu bà ưỡn mặt muốn sửa họ lại bị trang chủ gạt bỏ, tưởng tượng sắc mặt khi đó của nàng liền cảm thấy buồn cười.
"Phi Hồng tỷ, ngươi xem chiêu này của ta luyện có đúng hay không?”"Ngu ngốc, cuốn sách kia ngươi cũng chép mấy lần rồi, sao mà ngay cả chiêu thức đơn giản như vậy cũng không hiểu nữa!”"Ta chép sách chép đến nỗi hoa mắt chóng mặt, chép đến buồn nôn luôn, nào còn quan tâm bên trong viết cái gì chứ?”"Được rồi, ta luyện thử cho ngươi một lần, cẩn thận nhìn kỹ.
”Phi Hồng không khỏi nhớ lại vài ngày trước, trang chủ đột nhiên gọi mọi người đến, vốn tưởng là để trò chuyện mở tiệc, mua vui nhưng cuối cùng lại bảo bọn họ chép sách.
Vì để báo ân, nàng phá lệ nghiêm túc chép sự tích chói lọi của Bạch Viên Vương còn thông hiểu ba mươi trang kiếm phổ kia, những người khác lại không có nhẫn nại như vậy.
"Này, ta thà hầu hạ trang chủ còn hơn chép sách, bây giờ ta còn hơi mỏi nè!”"Hì hì, đúng là tiểu phóng đãng, ta cảm thấy ngươi chờ mà không được!""Ta cầu mà không được, trang chủ lợi hại như vậy, lại đối xử với người khác ôn hòa như thế, mạnh hơn con khỉ già cả người đầy lông kia nhiều.
”"Trang chủ còn có phó trang chủ, không hiếm lạ gì chúng ta đâu!”"Đúng vậy, mỹ nhân như vậy ta có nghĩ cũng không nghĩ ra được, thật là khiến người ta không có sức để mà ghen tỵ.
”"Nhưng mà ta nghe nói trang chủ và phó trang chủ ngủ riêng giường, các ngươi nói coi rốt cuộc bọn họ có quan hệ như thế nào?”"Ta đoán là.
""Câm miệng!"Phi Hồng giận dữ hét lên, vung thanh kiếm Liệt Hỏa lên chặt đứt một tảng đá xanh lớn trong sân:"Một đám ngu xuẩn, các ngươi còn nhớ những lời mà Hầu Hồng Đào nói không? Người khác không coi các ngươi là con người, các ngươi cũng không coi bản thân là con người, luyện kiếm hẳn hoi cho ta, ai luyện không tốt thì ta sẽ đá người đó xuống núi!”"Viên Phi Hồng, ngươi có gì đặc biệt hơn người, ngươi cũng không phải tổng quản, dựa vào cái gì mà chỉ tay năm ngón với chúng ta? Ngươi cho rằng trang chủ ban cho ngươi một thanh kiếm thì có thể diễu võ dương oai sao?”"Đúng vậy, dựa vào dung mạo của chúng ta đi đến đâu mà không thể sống thoải mái chứ, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải đánh đánh giết giết như một đám đàn ông thúi kia sao? Bạch Viên Vương, Hầu Hồng Đào lợi hại như vậy còn không phải bị giết sao.
Đúng vậy, dầm mưa dãi nắng tổn thương da lắm.
đây là phúc phận của chúng ta, có vài người lại không biết hưởng phúc.
”“Đi thôi, chúng ta không luyện nữa!"Trường kiếm rơi đầy đất, tia lửa bắn ra bốn phía vang lên tiếng leng keng vang dội.
“Các ngươi… ngu ngốc!”Phi Hồng nghiến răng.
"Hừ, khổ cực luyện kiếm rồi lại đi giết người, ai mới ngu ngốc chứ?”"Mấy người các ngươi cũng muốn đi?!”"Phi Hồng tỷ, ngươi đừng ép chúng ta nữa, chúng ta thật sự không phải nhân tài, chúc ngươi sớm ngày trở thành cao thủ tuyệt thế!”Trong nháy mắt, trong sân chỉ còn lại một mình nàng, giận đến mức cả người phát run.
Nàng lại nhìn về phía tháp cao kia, tâm trạng dần bình tĩnh lại, không biết hai vị trang chủ bế quan thế nào rồi?Từ đầu đến cuối nàng luôn nhỡ kỹ tiếng rống giận kia:“Nàng không phải người, vậy ngươi là cái gì?”Nàng vẫn luôn khao khát bóng người có phong thái tiêu sái, độc lập kia.
Nhưng nghĩ lại những lời mà mấy nữ nhân ngu xuẩn kia đã nói, cũng không phải hoàn toàn vô lý.
Không ai thích giết người hoặc bị giết, nàng cũng như vậy.
Sờ mặt mình, hình như trở nên thô ráp hơn rồi, chẳng lẽ ta mới thật sự là tên ngốc sao?Trong mật thất sâu thẳm, Lý Thanh Sơn thở dài một hơi rồi chậm rãi đứng dậy, tâm trạng nặng trĩu.
Khoảnh khắc cuối cùng khi viên yêu đan kia tiêu hao hết, cuối cùng hắn vẫn thất bại, tiêu tốn uổng phí rất nhiều nguyện lực kết quả lại không thu hoạch được gì.
Mục tiêu tưởng chừng gần trong gang tấc đột nhiên giống như xa tận chân trời, không thể chạm tới.
Không phải hắn không chịu được thất bại nhưng tâm trạng không khỏi có chút nặng nề, một mình đi ra khỏi toà tháp cao.
Vầng trăng sáng trên bầu trời, đã bù đắp những thiếu sót, biến thành trăng tròn.
Cố Nhạn Ảnh đứng trên đỉnh tháp, muốn nói lại thôi, giờ phút này thứ hắn cần cũng không phải lời an ủi.
Cảm giác hao phí hết tâm sức nhưng lại không thu hoạch được gì thật sự rất khó chịu nhưng càng cần tự mình hiểu rõ, bởi vì con đường mà bọn họ đi chính là như vậy.
Quay đầu lại phát hiện tất cả cố gắng đều vô ích cũng không phải không có khả năng.
Lúc đó ngay cả một người tầm thường cũng có thể tuyên bố cuộc đời không có gì nổi bật của mình lại tăng thêm một bậc, phải làm thế nào?