Có một số vấn đề người khác có thể không nghĩ nhưng Lý Thanh Sơn không nghĩ không được.
So với những thử thách sinh tử mà hắn đã trải qua thì chút thất bại này căn bản không được tính là đả kích gì lớn nhưng đúng lúc lại trong tình cảnh này, khơi dậy sự nghi ngờ ẩn giấu sâu trong lòng hắn.
Rốt cuộc trên chín tầng mây có cái gì đang chờ đợi hắn? Cho dù có sự kiên trì của Ngưu Ma, sự dũng mãnh của Hổ Ma, nếu như sự cố gắng ngàn năm cuối cùng chỉ là hư ảo, hoặc giống như Thận Vương Huyễn Hải đã nói, thế giới vốn là hư ảo, mọi thứ cũng chỉ là lời nói mê trong giấc mơ của người khác.
Lý Thanh Sơn đi tới bờ hồ, trong ao phản chiếu ánh trăng tròn, tựa như muốn tới gần người.
Trong lòng hắn chợt động, không kìm lòng được khom người xuống, đi mò ánh trăng tròn kia.
Đột nhiên sóng nước lăn tăn, dịu dàng bao bọc lấy đầu ngón tay, ánh trăng theo đó dao động.
Hoa trong gương, trăng trong nước, đương nhiên không thể chạm tới.
Tâm trí của hắn hoàn toàn bị gợn sóng của ánh trăng sáng hấp dẫn, hắn lại vươn tay ra nhưng chỉ nắm được khoảng không, chỉ còn nước chảy ra kẽ ngón tay.
Khi sóng nước tĩnh lại, trăng tròn lại ngưng tụ trên mặt nước, thất vọng lại lập tức hóa thành hy vọng.
Mỗi một lần thử hắn đều vô cùng nghiêm túc, đến nỗi quên hết mọi thứ xung quanh bao gồm cả thất bại vừa rồi, làm những chuyện ngu xuẩn mà ngay cả một đứa trẻ cũng sẽ không làm.
Thử như vậy không biết bao nhiêu lần, đột nhiên tỉnh ngộ lại:“Chờ đã, không đúng, đang là mùa đông giá rét sao nước trong hồ lại không đóng băng chứ?”Trong nháy mắt, mặt hồ bị băng bao phủ, ngay cả ánh trăng sáng cũng bị mây đen che lấp, xung quanh tối đen yên tĩnh.
Lý Thanh Sơn ngẩn ra, cười khổ nói:"Ta điên rồi sao?"Cho dù đến tận bây giờ, hắn cũng hoài niệm về vầng trăng trong nước, hoài niệm về sự chân thành của trẻ sơ sinh.
Nó cũng dịu dàng gần gũi như vậy, khiến người ta muốn ôm vào trong lòng.
Giống như một tia chớp xuyên qua bầu trời đêm, trong biển ý thức sâu thẳm, một bóng đen đột nhiên sáng lên, cơ thể của một con vượn đen đang treo ngược, cánh tay giãn ra rất dài như thể đang mò tìm cái gì đó.
Một câu khẩu quyết bật thốt ra:"Viên Ma Trảo Nguyệt đồ thành không!"Một lượng lớn thông tin xông ra khỏi ý thức, hóa thành một bài “Viên Ma Trảo Nguyệt quyết”.
Không sai, đây chính là loại biến hóa thứ năm của “Thần ma cửu biến” – Viên Ma biến!Lý Thanh Sơn cười không nổi, lẩm bẩm nói:"Viên Ma Trảo Nguyệt đồ thành không, đồ thành không!”Khác với Ngưu Ma biến và Hổ Ma biến, Viên Ma không có sự kiên nhẫn thà chết chứ không chịu khuất phục của Ngưu Ma, cũng không có tâm trí mạnh mẽ đấu tranh với thiên nhiên của Hổ Ma.
Toàn bộ ý chí khảng khái bi hùng, bức tranh kia thậm chí còn có rất nhiều ngây thơ.
Con vượn chỉ muốn vớt ánh trăng dưới nước, cái này nhất định chỉ là hư ảo, nhưng nó hồn nhiên không nhận ra điều đó, không ngừng thử cho đến khi thiên hoang địa lão, chuyện này chẳng lẽ không phải vô cùng bi ai sao?Cho dù là địa ngục vô tận trong truyền thuyết, ở trong đó sẽ luôn biết bản thân đang chịu khổ chịu phạt, có lẽ muốn đấu tranh phản kháng, cho dù thất bại nhưng chí ít cũng không biết tuyệt vọng.
Mây đen bao phủ, tuyết mịn rơi xuống.
Lý Thanh Sơn lắc đầu, mấy loại ma biến này thực sự là không có lời nào hay ho, sự cố chấp của Ngưu Ma, sự điên cuồng của Hổ Ma, bây giờ còn có thêm sự ngu ngốc của Viên Ma.
Ngưu ca ơi Ngưu ca à, rốt cuộc ngươi muốn nói với ta cái gì chứ?Có kinh nghiệm tu hành trước đây, hắn biết một tinh thần ẩn chứa trong một sự thay đổi mới toanh tuyệt đối không thể một sớm một chiều lĩnh hội được, nên hắn không nghĩ ngợi lung tung nữa.
Đường ở dưới chân, lại tiến về phía trước!Tin rằng sẽ có một ngày sẽ hiểu được rốt cuộc trăng trong nước là có ý gì.
Lý Thanh Sơn thét dài một tiếng, tiếng hú không ngừng vang lên, khuấy động tuyết bay đầy trời, nhưng lại bất đồng với tiếng gầm hung mãnh bá đạo của hổ.
"Vượn hú!"Mọi người trong và ngoài sơn trang đều giật mình, chợt ý thức được đã lâu không nghe thấy tiếng vượn hú rồi.
Bạch Viên Vương trước kia thường phát ra những tiếng hú dài, nếu không phải ý nghĩa của hai người hoàn toàn khác nhau, suýt chút nữa bọn họ đã tưởng rằng linh hồn của Bạch Viên Vương sống lại đang quanh quẩn trong sơn trang.
Tiếng hú của Bạch Viên Vương luôn sắc nhọn cao vút, mang theo sự kiêu ngạo liếc nhìn thiên hạ.
Nhưng tiếng hú này lại là trống rỗng xa xôi, linh động biến hóa tràn đầy kỳ thú nhưng khi nghe lâu không khỏi sinh ra bi thương.
Trên tháp cao, Cố Nhạn Ảnh vỗ tay vào lan can bằng đá và nhìn về hướng phát ra tiếng hú, mây đen che trăng, bầu trời trở nên tối tăm:"Tiểu tử này lại lĩnh ngộ được gì sao?”"Trang chủ?"Phi Hồng đặt kiếm Liệt Hỏa xuống, chăm chú lắng nghe, nàng nghĩ người như vậy cũng sẽ buồn sao?