Trong chốn võ lâm có không ít câu chuyện như vậy, thiếu niên thiên tài có được kỳ ngộ bỗng quật khởi tựa như sao chổi, khiến người ta bàn tán say sưa.
Nhưng chuyện như vậy thì trăm năm khó có một lần, những thiên tài này cũng đều nguồn gốc kế thừa, cuối cùng chính họ cũng biến thành sư phụ hoặc xây dựng một tông một phái, hoặc trở thành thế gia.
Nếu như chuyện như vậy trở thành tình trạng bình thường thì trật tự võ lâm hoàn toàn sụp đổ, thiên hạ sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn trước nay chưa từng có.
“Nói rất hay!”Lý Thanh Sơn vung tay lên, một tia hàn quang phá không mà tới, bắn về phía thiếu niên kia.
Con ngươi thiếu niên đột nhiên co rút, không kịp rút kiếm nên nghĩ thầm:“Mạng ta xong rồi!”Hàn quang lướt qua với một độ cong, cuối cùng cắm thẳng xuống dưới chân hắn.
“Tiểu tử ngươi cũng có chút can đảm, có can đảm nói thẳng khuyên can.
Thưởng cho ngươi Chân Cương kiếm của Bạch Viên Vương!”“Đa… đa tạ trang chủ!”Thiếu niên vừa mừng vừa sợ, trong mắt mọi người lại tràn ngập vẻ hâm mộ.
“Nhưng thứ ta muốn chính là trở thành kẻ địch của tông môn thế gia trong thiên hạ!”Lý Thanh Sơn ngạo nghễ nói.
Thực ra Cố Nhạn Ảnh đã nói mấy câu kia từ lâu rồi, mà còn nói rõ ràng thấu đáo hơn.
Hiển nhiên việc hắn mượn Bạch Viên kiếm điển để truyền bá tiểu thuyết tựa như đi đường tắt lên làm quan, có thể tích lũy nguyện lực nhanh chóng nhưng cũng phải trả cái giá thật đắt vì điều này.
Võ lực vô cùng hưng thịnh ở phía thế giới này, nhưng điển tịch võ học quan trọng nhất lại bị trăm nghìn thế gia và môn phái lớn nhỏ lũng đoạn, nếu một tiểu tử nông gia không gặp kỳ ngộ thì có luyện công cả đời cũng không thắng được công tử thế gia.
Thậm chí ở trong thế gia tông môn cũng chia ba ba mươi bảy loại, nào là ngoại môn nội môn, rồi lại hệ thân truyền, hình thành nên một chế độ vững chắc.
Mà nòng cốt thường là một loại tuyệt học, vài loại võ công.
Chắc chắn hành động của Lý Thanh Sơn sẽ khiêu chiến trật tự đã được hình thành được trăm nghìn năm trong thiên hạ, cộng thêm sự châm chọc của bản thân hắn thì tự nhiên không cần nói cũng biết kết quả.
“Nhưng làm vậy vì cái gì?”Tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi, tại sao hắn phải làm chuyện vất vả nhường ấy mà lại không có kết quả tốt.
“Đó là vì chính nghĩa! Nhìn khắp võ lâm thiên hạ có bao nhiêu đại hiệp thiếu hiệp, chỉ một lòng tranh đoạt danh tiếng trục lợi thì cả đời làm được mấy việc tố? Cái được gọi là hảo hán trong rừng xanh, được gọi là cướp của người giàu giúp người nghèo, nhưng cướp được mấy già giàu giúp được người nghèo mấy lần? Chớ nói chi hành động của những người này hoàn toàn như bố thí cho ăn mày, thậm chí còn không coi những người đó là người, chẳng qua là công cụ để họ thỏa mãn mà thôi.
”“Hiện tại ta muốn cho người trong thiên hạ nhìn rõ cái gì mới thật sự là hiệp nghĩa, cái gì mới thật sự là cướp của người giàu giúp người nghèo khó.
Ta phải cho tất cả những người mềm yếu có sức mạnh tự bảo vệ chính mình, ta phải cho tất cả những người nghèo hèn có cơ hội trở thành cao thủ tuyệt thế! Ta ước mong có ngày thiên hạ không còn chia bè chia phái, sang hèn khác biệt! Vạn loại sương mù còn có tự do, tất cả mọi người cũng có thể tạo ra một phen sự nghiệp bằng sức mạnh của chính mình.
Để cho những kẻ cao quý từ nhỏ, cao cao tại thượng kia trợn mắt ngoác miệng!”“Thế gia tông môn gì đó chẳng qua chỉ là gà đất chó sành.
Ở trước xu thế chung áo đảo, ngay cả ý trời sâu xa thăm thẳm này cũng không ngăn cản được, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, hôm nay ta muốn nghịch thiên mà đi!”Khí tượng đổi thay, mặt trời mọc lên từ phía đông khiến mọi người không dám nhìn thẳng.
Tại thời điểm này, hắn giống như trở thành sự kết hợp giữa thần và ma, chính nghĩa và tà ác, nghĩa hiệp cùng bá đạo, dũng sĩ cùng cuồng đồ.
Toàn bộ đều dung hợp trong một cơ thể đứng dưới ánh mặt trời huy hoàng tựa như ngay cả trời xanh tối tăm cũng không biết nên hủy diệt nó hay là giúp nó thành công.
"Thời cơ vừa tốt.
”Khóe môi Cố Nhạn Ảnh khẽ nhếch lên, khéo léo che giấu mục đích thực sự của mình, sau đó ngụy tạo ra lý do bị thế giới này bài xích.
Nàng không ngờ rằng tên tiểu tử thích độc lai độc vãng này lại tùy cơ ứng biến như vậy.
Nhưng nhớ lại từ trước đến giờ hắn đều không hay giả tạo, lại có thể nói ra lời nói nhiệt huyết sục sôi như vậy, ngay cả bản thân nàng nghe xong cũng có chút kích động, chẳng lẽ nói.
Nàng cẩn thận quan sát, lại thấy ánh mắt hắn nóng bỏng kiên định, ngay cả nàng cũng tìm không ra một chút giả dối nào, chẳng lẽ hắn nghiêm túc sao?Chợt nhớ lại mấy tháng trước, khi nàng trách ông trời không tốt, hắn cười nói:"Ta đang muốn so đo với nó đây!”Mặt trời đỏ dần mọc ở phía đông, mọi người tỉnh hồn lại từ trong rung động, thần sắc khác thường, trầm tư không nói gì.
Bọn họ vừa cảm thấy kinh khủng cùng chấn động, lại mơ hồ có chút khó hiểu.