Tàn khói lượn lờ, Thần Viên sơn trang từng nổi danh ở biên giới phương bắc đã biến thành một đống đổ nát, than đỏ sáng lấp lóe ở trong bóng tối.
Phi Hồng vội vã bước tới, băng qua đình viện hoàn toàn thay đổi, đi tới bên dưới tháp cao đã sụp đổ.
Chỉ thấy Lý Thanh Sơn đang ngồi trên bậc thang cao cao, sắc mặt hùng dũng pha chút ý cười, Cố Nhạn Ảnh đứng ở bên cạnh ngóng về phương xa, tay áo lay động tựa như muốn rời đi cùng làn gió.
Lúc này nàng mới yên lòng, nàng lại càng khâm phục hơn vì không hề nhìn thấy chút vẻ mất mát gì ở trên gương mặt của hai người này.
“Phi Hồng, ngươi đến rồi.
”Lý Thanh Sơn chào hỏi tựa như ngày thường.
“Trang chủ, các ngươi không việc gì là tốt rồi.
Ài, rất nhiều tỷ muội đều bị thiêu chết.
”Phi Hồng xót xa cảm khái, lại nghĩ đến những thi thể bị đốt cháy két mà hơi buồn nôn.
Phi Hồng cười khổ, nếu không phải dạo này võ công tiến bộ thì nàng cũng suýt gặp nạn rồi.
Lý Thanh Sơn thấy khuôn mặt nàng bị khói hun không ra hình thù gì thì cười nói:“Xem ra biết võ công vẫn có tí lợi ích.
”“Ừm!”“Bị hủy rồi, bị hủy rồi, bị hủy hết rồi! Trang chủ, phải làm sao mới ổn đây?”Viên Phỉ Phỉ vừa khóc lóc vừa chạy tới, nàng vốn định ung dung làm tổng quản cả đời trong sơn trang này, hiện tại tất cả đều hóa thành tro tàn rồi.
“Ngươi gào cái gì?”Lý Thanh Sơn quát khẽ một tiếng rồi từ từ đứng dậy, hai cánh tay hắn trực tiếp buông đến đầu gối, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi rồi ngửa mặt lên trời thét dài.
Tiếng hú vang vọng đỉnh núi khiến mọi người dồn dập tập trung lại đây, đám kiếm khách ở bên ngoài gần như không bị tổn thất gì, ngoại trừ một tên không may bị sét đánh chết thì những người khác đều bình yên vô sự.
Ở bên trong thì có mười mấy người chết, nhưng suy cho cùng cũng mang nội lực trong người nên đại đa số đều trốn ra được.
Bóng đêm thâm trầm, những bóng người lắc lư qua lại dưới ánh mắt soi mói.
Lý Thanh Sơn vươn cánh tay dài chỉ lên bầu trời, cao giọng hỏi:“Các ngươi có biết vì sao sấm chớp mưa bão lại xuất hiện không?”Mọi người lặng im không nói gì, chỉ thấy hắn vỗ ngực:“Là vì ta mà đến!”Vốn dĩ mọi người cảm thấy trận mưa giông này có liên quan đến Lý Thanh Sơn, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra thì lại cảm thấy quá ngông cuồng, sao phàm nhân có thể khơi ra thiên uy như vậy?“Ông trời khốn kiếp này muốn ta chết, các ngươi có biết vì sao không?”Đôi mắt màu da cam của Lý Thanh Sơn dò xét một vòng, cuối cùng cũng có người không nhịn được mà hỏi:“Vì sao chứ?”“Bởi vì ta muốn làm một việc lớn!”“Việc lớn gì?”“Ai còn nhớ khẩu hiệu của chúng ta nào.
Phi Hồng, ngươi nói đi!”“Ngươi người đều có học, người người đều luyện công!”“Không sai, chính vì điều này nên bây giờ ta phải xuống núi để biến câu nói này thành sự thật! Để tất cả mọi người trong thiên hạ đều có thể luyện được tuyệt học tối cao và võ công mạnh nhất!”Mọi người quay sang nhìn nhau, trong lòng đều tràn ngập khiếp sợ, không ngờ câu nói này của hắn lại là thật lòng mà không phải chuyện cười.
Chuyện này thực sự còn điên cuồng hơn tất cả mọi chuyện hắn làm trong sơn trang gộp lại, nhưng vì khiếp sợ trước uy nghiêm thường ngày của hắn nên cũng chẳng ai dám lên tiếng.
“Trang chủ, tuyệt đối không được, ngươi muốn trở thành kẻ địch của thế gia khắp thiên hạ sao?”Một kiếm khách lên tiếng khuyên can, đó chính là thiếu niên từng bị Lý Thanh Sơn ném xương sọ qua đầu.
“Ta nhớ ngươi xuất thân từ thế gia.
”Thiếu niên hơi hối hận, nhắm mắt nói:“Là Tây Môn gia ở biên giới phía tây.
Đó chỉ là ý kiến cá nhân của ta, không liên quan đến gia tộc.
”“Nói cho ta biết đi!”“Nơi này là vùng đất hẻo lánh, trang chủ muốn làm gì cũng không ai quan tâm.
Nhưng nếu quyển ‘Bạch Viên Vương đại truyện’ này lan truyền khắp thiên hạ thì tất cả kiếm tông kiếm phái đều tiêu vong.
Không, không chỉ mỗi kiếm tông kiếm phái đâu.
Đến lúc đó, tông môn thế gia khắp thiên hạ chắc chắn sẽ bắt tay cùng tấn công, xin trang chủ cân nhắc!”Thiếu niên cúi đầu thật sâu, mô hôi lạnh dần chảy ra trên trán.
Hậu quả này thực sự nghiêm trọng như vậy, trước khi nói thì ngay cả hắn cũng không ngờ tới, chỉ hi vọng lần này vẫn bị ném bằng xương sọ.
Những kiếm khách khác càng khiếp sợ trong lòng, không thể nào tưởng tượng được đó là khung cảnh như thế nào.
Phóng tầm mắt khắp thiên hạ, công pháp có thể sánh với Bạch Viên kiếm điển thực sự là đếm trên đầu ngón tay, nếu như có thêm giải thích trong Bạch Viên Vương đại truyện thì càng là độc nhất vô nhị trên thế gian.
Nếu thật sự lan truyền khắp thiên hạ như Lý Thanh Sơn từng nói thì đến lúc đó còn ai tình nguyện bái sư học nghệ? Thậm chí còn có cái gì gọi là kế thừa để nói, đến cả thôn phu sơn dã cũng chỉ cần có đủ ngộ tính và nghị lực, khi đó cũng có thể giết được cao đồ danh môn, con cháu thế gia.