Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1930 - Chương 1941: Niềm Vui Bất Ngờ“Biết Là Tốt Rồi.

Chương 1941: Niềm Vui Bất Ngờ“Biết là tốt rồi.

Ngươi cũng từng quên ngươi là Tiểu Thuyết gia.

”“Không quên được.

”“Trước khi đến đầu xuân sang năm, chúng ta phải chuẩn bị thật đầy đủ!”“Ừm, nhất định rồi.

”“Hiện tại dìu ta đứng dậy được rồi chứ!”Cố Nhạn Ảnh nằm trong vòng tay của Lý Thanh Sơn mà tiến hành cuộc trò chuyện nghiêm túc này, khung cảnh phía sau còn là hồ tắm bừa bộn, tất cả khiến cho tình cảnh này thật sự vô cùng quái lạ.

Bầu trời biến đổi bất ngờ, bông tuyết lúc rơi lúc không, gió núi gào thét không ngớt.

Mùa đông ở phương bắc cực kỳ dài, nhưng thấm thoát mà băng đã bắt đầu tan trong âm thầm, khiến từng giọt nước óng ánh trong suốt rơi xuống.

Ầm!Một đạo sấm sét xẹt qua bầu trời, toàn bộ sơn trang cũng chấn động theo, tất cả mọi người trong sơn trang đều cảm thấy như tiếng sấm này nổ ngay bên tai.

Đợi đến khi tất cả hoàn hồn khỏi cơn chấn động, có rất nhiều tiếng hô kinh ngạc vang lên trong sơn trang:“Không hay rồi, tháp bị sét đánh!”“Đại trận đã bị phá, nhất định là bắn trúng mắt trận rồi.

”“Sao lại trùng hợp như vậy chứ?”“Hai vị trang chủ đâu?”“Còn ở bên trong tháp!”Mây đen giăng kín bầu trời, sau tiếng sấm mùa xuân kia thì có càng nhiều lôi đình thấp thoáng trong tầng mây, tất cả đều trút về phía tháp cao, điện quang khuếch tán vặn vẹo trên vách đá.

“Chẳng lẽ cái này là thiên kiếp phi thăng?”Trong mật thất bên dưới tháp cao, Lý Thanh Sơn và Cố Nhạn Ảnh hiểu rõ đây không phải thiên kiếp gì, chỉ là sấm chớp mưa bão bình thường mà thôi, chẳng qua vừa hay lại xảy ra trên bầu trời sơn trang, trùng hợp là mỗi một tia sấm sét đều đánh về phía bọn họ.

Tiếng nổ vang rền vang vọng trong mật thất, đinh tai nhức óc.

“Coi như số ngươi may! Bằng không để bị đánh trúng một cái thì ai cũng không cứu được ngươi!Lý Thanh Sơn cao giọng hét to, bởi vì gần như ngày nào Cố Nhạn Ảnh cũng tu hành ở trên đài bất kể gió tuyết, vừa hay hôm nay nàng không đi mà kéo hắn đi kiểm tra báu vật được cất giấu trong mật thất để chuẩn bị xuống núi, thế mới thoát được kiếp nạn này.

“Không phải số may! Ngày nào ta cũng quan sát tầng mây! Nếu không phải ta kéo ngươi tới đây, ngươi ở bên ngoài thì đã bị đánh chết từ lâu rồi!”Cố Nhạn Ảnh cũng rống to, từ nhỏ nàng đã thích phi hành nên hiểu rất rõ các loại biến hóa của tầng mây.

Mây giông hoàn toàn khác với mây bình thường, vừa thấy bầu trời có biến hóa thì đã vội vàng kéo Lý Thanh Sơn đến đây.

Nơi này là nơi có địa thế thấp nhất, an toàn nhất và kiên cố nhất trong sơn trang.

“Sao ngươi không nói sớm?!”“Niềm vui bất ngờ!”Cố Nhạn Ảnh mỉm cười khẽ.

“Niềm vui bất ngờ cái đầu ngươi á!”Lý Thanh Sơn lườm một cái, chợt thấy nụ cười của Cố Nhạn Ảnh cứng đờ, vừa chỉ tay về phía sau hắn vừa hét lớn:“Chú ý tia chớp kìa!”Sao ở đây lại có chớp được? Hắn còn đóng kín tấm cửa đá dày nặng của mật thất này rồi mà.

Lý Thanh Sơn vốn còn tưởng rằng nàng đùa nhưng ngoái đầu lại mới thấy, chẳng biết một tia chớp hình cầu đã xuyên qua cửa đá thế nào mà đang lao đến không một tiếng động, trong không khí còn tràn ngập mùi hôi kỳ dị.

“Con mẹ nó…”“Ầm!”Ánh chớp dữ tợn tràn ngập khắp mật thất.

Hồi lâu sau mây giông mới tản đi, cửa đá mở ra.

Lý Thanh Sơn và Cố Nhạn Ảnh chui ra với khuôn mặt đầy bụi đất, tháp cao trên đầu đã sụp đổ hơn nửa, trong sơn trang bùng lên ánh lửa và bóng người qua lại đang bận rộn cứu hỏa.

Nhưng lúc lôi đình tàn phá khi nãy thì đã có mấy người bị sét đánh chết, nên không ai dám ra ngoài.

Hiện tại thế lửa đã lan tràn ra, ngay cả cao thủ Tiên Thiên cũng không thể làm gì.

Gió núi gào thét, gió trợ thế lửa biến sơn trang thành một biển lửa, ngọn núi đơn độc tựa như một bó đuốc đang bốc cháy, đứng cách đó trăm dặm cũng có thể nhìn thấy ánh lửa.

“Nguy rồi, tiểu thuyết của ta!”Sắc mặt Lý Thanh Sơn thay đổi, hắn tốn hết một mùa đông mới viết Bạch Viên Vương đại truyện đến quyển thứ năm, sau đó còn để thuộc hạ sao chép ra vạn quyển, nhưng với trận lửa lớn hiện tại thì xong hết rồi.

“Yên tâm đi, ta đã sai người đặt vào trong rương kín rồi chôn xuống dưới đất, lửa thiêu không được, nước ngập không tới!”Nghe vậy thì Lý Thanh Sơn yên tâm rồi, lúc nãy nhờ có Đại Diễn thần phù cứu mạng nên cũng hao tổn rất nhiều nguyện lực, đã bước tới điểm giới hạn vô cùng nguy hiểm rồi, một khi tiêu hao hết thì cũng chỉ đành vật lộn tay trăng với ông trời thôi.

Hắn biến ra một cơn gió mạnh đẩy hơi nóng ra, còn hai người đứng trong lửa cháy hừng hực.

Chỉ thấy một cột khói màu đen phóng thẳng lên trời, xoay quanh ở khoảng không trên ngọn núi, không khác gì một con rồng đen giương nanh múa vuốt đang nhìn sát bọn họ với đôi mắt ngập tràn sát ý.

Cố Nhạn Ảnh ngửa đầu ngắm nhìn:“Xem ra là ông trời thúc giục chúng ta lên đường!”Lý Thanh Sơn đáp lại:“Vậy thì lên đường thôi, đi đại náo một hồi! Để thế nhân đều biết đại danh của ta là Lý Thanh Sơn - Hổ Hạ Sơn và Cố Nhạn Ảnh - Phi Thiên Thần Ưng!”“Trời, có thể lược bỏ biệt hiệu của chúng ta được không?”Lý Thanh Sơn nhe răng nở nụ cười:“Không thể.

Bình Luận (0)
Comment