Hơn nữa tính tình của hắn càng ngày càng buồn vui bất thường, mấy ngày trước đột nhiên triệu tập mọi người lại tổ chức yến hội, kết quả trên bàn của mọi người chỉ có trái cây.
Mặc dù trái cây mùa này rất quý nhưng trên bàn của hắn lại đặt đầy rượu thịt, tự mình ăn uống thả cửa giống như đòn phản kích với những người nói hắn giống khỉ.
Trong bữa tiệc, có một kiếm khách trẻ tuổi bất mãn lẩm bẩm một câu, hắn lập tức ném ngay ly rượu làm từ hộp sọ của Bạch Viên Vương qua, đập cho thiếu niên kia bể đầu chảy máu.
Ngay khi mọi người đều cho rằng hắn sắp nổi trận lôi đình, đại khai sát giới thì hắn lại ha ha cười to, tặng ly rượu cho thiếu niên kia, nói cái gì mà đã ly rượu nhỏ máu nhận chủ rồi.
Mọi người vẫn có thể nhớ biểu cảm trên khuôn mặt của chàng trai trẻ đó lúc ấy, nhưng họ không thể hình dung được thậm chí không tưởng tượng được một khuôn mặt có thể lộ ra sự sợ hãi, xấu hổ, ngạc nhiên mừng rỡ, kinh ngạc cùng một lúc.
Thiếu niên vốn đang suy xét xem có nên cầu xin tha thứ hay không đột nhiên lại nên tạ ơn, kết quả chỉ đứng ngốc ở đó.
Sau đó, mọi người đều có chút ghen tị với hắn.
Bị đập vào đầu là có thể đổi lấy hộp sọ của Bạch Viên Vương, mấy vị kiếm khách mở ra thiên giới xuất thân từ hào môn thế gia mà hắn cũng không chịu bán, bởi vì bản thân hắn cũng xuất thân từ thế gia.
Cố Nhạn Ảnh cũng rất sợ, khi Lý Thanh Sơn thần bí nói rằng muốn cho nàng xem gì đó, sau đó đưa nàng đến dưới chân tường, thời điểm xuyên qua lỗ nhỏ trên tường nhìn thấy bức tranh "một nhóm nữ tử đang tắm", lúc đó nàng thật sự muốn bóp chết hắn.
"Tiểu tử, ta biết ngươi muốn lĩnh hội tâm tính của vượn nhưng luyện công cũng không cần phải hao tâm tổn trí như vậy!""Không, ta rất vui vẻ!”Hào quang lưu chuyển linh động trong mắt Lý Thanh Sơn, trên ngọn núi đơn độc hiểm trở dưới chân là hàng trăm ngàn lỗ, tất cả đều vết cào do hai tay hắn để lại.
Không biết đã bị ý trời đùa cợt bao nhiêu lần, nào là nham thạch ở trong tay vỡ nát, nào là gió tuyết kéo tới từ phía sau, tất cả đều dựa vào việc tùy cơ ứng biến, chỉ cần sẩy tay một lần thì sẽ thịt nát xương tan.
Nhưng hắn không sử dụng Đại Diễn thần phù lần nào, cũng chưa bao giờ đánh mất nụ cười trên môi.
Hắn rất vui vẻ nhưng tuyệt đối không phải chỉ vì chịu ảnh hưởng từ ma tính Viên Ma, mà là nhờ nhớ lại tâm tình ban đầu trong trạng thái thích làm gì thì làm đến mức gần như cuồng loạn.
Hắn nhớ đến lúc tử vong ập tới thì mình đã không cam lòng nhường nào, cuộc đời ngắn ngủi cứ thế trôi qua một cách bình thường như vậy.
Hắn nhớ tới lúc giành được cuộc sống mới lại vui sướng cỡ nào, khi đó hắn còn thề tuyệt đối không phụ một đời này.
Khi đó hắn nghĩ đơn giản là sống thoải mái hết một đời trăm năm, mà bất giác hắn đã vượt xa ước nguyện ban đầu, có được tuổi thọ lâu dài và sức mạnh to lớn vượt qua sức tưởng tượng, tại sao phải sợ cơ chứ?Thành, trụ, hoại, không, đời người khó mà tránh khỏi.
- Giải thích "Thành, trụ, hoại, không" là bốn kiếp sanh, lão, bệnh, tử theo Phật giáo.
Hết giải thích.
Lẽ nào chư thần Phật thật sự vĩnh sinh bất tử? Người phương nào hay vật gì mà cuối cùng chẳng hóa hư vô.
Mò trăng đáy nước, lại có ngại gì?Ý trời trêu người, cần gì phải để ý kết quả như thế nào?Nếu trăng trong nước thật sự rung động lòng người như vậy, thế thì gắng sức mà mò đi!Cố Nhạn Ảnh như ngộ ra, bỗng không nói gì mà chỉ vỗ vỗ lên vai hắn:“Cảm ơn.
”Nàng lắng nghe tiếng nước truyền đến từ bên cạnh mà chợt bật cười:“Nếu như không nghĩ nhiều như vậy thì cũng rất thú vị, chẳng qua…”Nàng lấy một chiếc lông chim ưng ra, nhẹ nhàng vạch một cái.
Răng rắc! Tường đá sụp đổ ầm ầm xuống dưới, sóng nước mãnh liệt hiện ra, tất cả những thân thể trắng toát trong làn hơi nước đều cứng đờ tại chỗ.
“Như vậy mới thấy rõ!”Cố Nhạn Ảnh phẩy quạt rời đi trong loạt tiếng thét chói tai, chợt dưới chân trơn trượt khiến nàng ngã mạnh về phía sau, chỉ thấy Lý Thanh Sơn nhanh nhẹn vươn tay ôm lấy eo của nàng.
“Lão tặc ‘ý trời’ kia đúng là ngoan cố hơn ngươi gấp trăm lần!”Cố Nhạn Ảnh nghiến răng nói, nàng luôn chú ý mọi chuyện trong khoảng thời gian này ở trong tháp, nên suýt chút nữa đã quên mất vận xui của mình.
“Ha ha.
Ta đang muốn đọ thử mới nó một lần!”Lý Thanh Sơn cười nói.
“Được rồi.
Khoảng thời gian này ngươi buông thả cũng gần đủ rồi, bây giờ theo ta trở về viết thôi.
”“Chẳng phải chúng ta còn có một quyển sao? Ta đến tiền viện đi dạo đây!”Lý Thanh Sơn vừa nghĩ tới ngồi ở chỗ kia cầm bút viết chữ là đau đầu, leo trèo trên vách núi cheo leo mạo hiểm vẫn thú vị hơn.
“Ngươi luyện công thì ta chẳng thèm lo, nhưng hôm nay ngươi dẫn ta tới xem cái thứ nhàm chán này thì rõ ràng là đang gặp bình cảnh.
Nguyện lực trong Đại Diễn thần phù không đủ dùng đúng không!”“Thật sự là không gạt ngươi được cái gì.
”Lý Thanh Sơn nở nụ cười, hiển nhiên nguyên nhân hắn leo trèo trên vách đá mấy ngày nay là để đẩy sức mạnh Viên Ma lên đến cực hạn rồi.