Một lát sau, Lý Thanh Sơn hài lòng vứt hai cái chân xuống:"Thật đúng là 'sống phải thấy người, chết phải thấy xác', không được khinh thường chút nào, xem ngươi lần này còn sống thế nào?”Vách đá và trên mặt tuyết là một mảng mực đậm, đống máu thịt lẫn lộn kia dĩ nhiên không có năng lực trả lời hắn.
"Ý trời rõ ràng như vậy, ngược lại cũng không nhất định là chuyện xấu.
Mọi việc chỉ cần cân nhắc đến tính khả năng xấu nhất là được rồi, thuận tiện lập kế hoạch.
”Giọng nói của Cố Nhạn Ảnh vang lên, nhưng lại vang lên từ trong cái gùi lớn sau lưng Lý Thanh Sơn.
“Đệ nhất thiên hạ, ở bên trong cảm giác thế nào?”Lý Thanh Sơn nghiêng đầu hỏi.
"Rất thoải mái, nếu như ngươi có thể đi vững hơn một chút thì càng tốt.
”Cố Nhạn Ảnh cười híp mắt thò đầu ra ngoài, giống như một con khỉ nhỏ nằm trên lưng một con khỉ lớn.
Cái gùi này là do nàng tự tay thiết kế, bên trong phủ một lớp da lông dày, bốn sợi dây thừng chắc chắn đan xen trước ngực Lý Thanh Sơn, buộc chặt hai người lại chung một chỗ.
Bởi vì đường núi hiểm trở, lại có rất nhiều đồ đạc, Lý Thanh Sơn không nhẫn nhịn nổi, nàng liền đề nghị xuống dưới chân núi nhìn xem, quả nhiên có phát hiện.
"Ta ngược lại muốn vững một chút, ngươi biết bên dưới tuyết đọng có bao nhiêu cạm bẫy không?”Lý Thanh Sơn tung cước bước đi, tuyết đọng dưới chân bay lên.
Đôi chân trần bước sâu vào mặt đất, mỗi một bước đều có một tia sức mạnh vọt tới từ lòng bàn chân.
Hắn mượn lực tiến về phía trước, đi lại như gió nhưng lại vô cùng vững vàng.
Lúc đi vòng sang đỉnh núi bên kia, sắc trời đã gần hoàng hôn rồi.
Từng đống lửa được nhóm lên, mọi người thấy hai người trở về, rối rít hành lễ.
"Vương gia!”“Chủ hội!”Lý Thanh Sơn nói thêm vài câu động viên rồi đi đến lều lớn ở trung tâm, đặt cái gù sau lưng xuống hỏi:"Chúng ta đi đâu đây?"Cố Nhạn Ảnh chui ra khỏi gùi, vươn vai:"Lời này nếu đểu người ngoài nghe thấy thì sợ bây giờ đã bùng nổ rồi, đường đường là hiệp vương gia mà ngay cả đi đâu cũng không biết.
”"Hừ, ta cũng không phải chủ hội, nghĩ chuyện này làm gì chứ?”Lý Thanh Sơn ngồi xuống, bưng bàn rượu ngon đã chuẩn bị sẵn lên, nhấp một ngụm rồi nhổ ra, hàm hồ nói không rõ:"Trong rượu có độc.
"Trên mặt đất bốc lên một luồng hơi khói gay mũi, chứng tỏ độc tính rất mạnh.
Vẻ mặt hắn vẫn thờ ơ như không, ngược lại sự bất mãn do Cố Nhạn Ảnh không cho hắn làm chủ hội càng lớn hơn.
“Cũng đúng.
”Cố Nhạn Ảnh khẽ mỉm cười, nụ cười này khiến Lý Thanh Sơn hận đến ngứa răng.
Cố Nhạn Ảnh lấy ra một tấm bản đồ bằng da dê, trải nó ra trên bàn:"Từ chỗ này về phía nam ngàn dặm đều do Mã thị nhất tộc của thiên hạ tứ đại thế gia thống trị.
Đã có hai trăm năm truyền thừa, hậu duệ khống chế mỗi một miếng ruộng đất, mỗi một khu mỏ, có tiếng là mỗi một cái lá đều họ Mã.
Gia chủ Mã Hành Không là luyện khí tầng thứ chín, cao thủ phía dưới nhiều không đếm xuể, ta vốn muốn đến Phi Mã thành thương lượng với họ.
Nơi đó có nhiều người biết chữ nhất cũng thuận tiện truyền bá tiểu thuyết của ngươi.
Lý Thanh Sơn vỗ bàn:"Đi tuyến đường thượng tầng của ngươi đi, nơi này không phải Đại Hạ, ngươi cũng không phải con gái của Ưng Thần.
Ngươi đây là chủ nghĩa hữu khuynh đầu hàng, thỏa hiệp thì không thể giành được thắng lợi cuối cùng của cách mạng, càng không thể giúp đoàn kết các đồng chí của chúng ta.
”“Ngươi nói nhảm nhiều thật! Nhưng nói rất đúng, là ta quá chắc chắn về điều đó, một khi định chơi theo quy luật của thế giới này, chúng ta sẽ có trăm chỗ sơ hở, bị khống chế khắp nơi, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường, đánh cho bọn họ trở tay không kịp, cho nên mục tiêu đầu tiên của ta chính là nơi này!”Cố Nhạn Ảnh chỉ vào một địa điểm trên bản đồ.
“Khu mỏ.
”"Vẫn có một lượng lớn thợ mỏ, tin rằng bọn họ sẽ thích ý tưởng của ngươi.
”Ánh mắt của Cố Nhạn Ảnh sáng lên, lấp lánh ánh lửa.
“Cuối cùng ngươi cũng hiểu ý của ta rồi.
”Lý Thanh Sơn khẽ gật đầu:“Thế giới này căn bản không giống như thế giới của chúng ta.
”Sáng sớm hôm sau, trời lại bắt đầu có tuyết rơi, Lý Thanh Sơn cõng Cố Nhạn Ảnh trên lưng dẫn đoàn người đi về phía nam.
đường sá vô cùng trắc trở, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã gặp phải hai trận tuyết lở.
Nếu như không phải cảm ứng với nguy hiểm của Lý Thanh Sơn vẫn còn nhạy bén, Cố Nhạn Ảnh cũng không ngừng quan sát địa thế để đưa ra dự đoán xấu nhất thì bất kỳ một trận tuyết lở nào cũng có thể chôn vùi hoàn toàn “Thiên Hạ hội” mà bọn họ vừa mới thành lập.
Mọi người đều ý thức được tai họa đang treo lơ lửng trên đầu họ, tinh thần sa sút đến cùng cực.
May mắn thay, Lý Thanh Sơn đã sớm hình dung đây là một cuộc hành trình chống lại trời, nếu không thì đội ngũ đã tan vỡ rồi.
Không có ai mà không sợ hãi với những chuyện chưa biết trước được.
Mà cho dù như vậy, trong đêm trận tuyết lỡ đầu tiên đã có mấy người thừa dịp ban đêm mà trốn thoát đều bị Tả Hữu hộ pháp đuổi giết, mới ngừng bầu không khí này lại.