Hoàng hôn ngày thứ năm, đoàn người đến đích, xung quanh toàn núi vây quanh một cái hầm to có chu vi mười dặm.
Bên trong hầm là dãy phòng ốc nối san sát giống như một tòa thành nhỏ.
Vô số thợ mỏ ra vào trong hầm mỏ như kiến, sử dụng các loại máy móc thô sơ để lôi quặng sắt từ trong núi ra, sau đó lấy than đá tại chỗ, đúc thành các loại binh khí khác nhau, đánh dấu bằng con dấu của Phi Mã, vận chuyển nó ra khỏi khu mỏ bằng đường sông ra thiên hạ.
Lý Thanh Sơn nhìn lá cờ Phi Mã tung bay trong gió trên khu mỏ, nói với Cố Nhạn Ảnh:"Chúng ta cũng phải làm một số lá cờ.
"Hắn nghiêng đầu ra hiệu với Tả Hữu hộ pháp:"Đi phá hủy nó đi, đừng giết người, buổi tối ta muốn mở đại hội xét xử công khai.
”Không ai biết đại hội xét xử công khai là cái gì, nhưng việc phá bỏ một khu mỏ như này xuống đối với kiếm khách mà nói quả thật là chuyện vô cùng đơn giản, gần như không gặp phải bất kỳ chống cự nào.
Đặc biệt là Tả Hữu hộ pháp, kẻ địch không thể đỡ một chiêu, dù sao thế lực Mã gia có mạnh hơn nữa cũng không có khả năng phái cao thủ Tiên thiên tầng thứ chín tới bảo vệ khu mỏ, bất kỳ một hộ pháp nào cũng có thể dễ dàng phá tan sự thống trị ở chỗ này của Mã gia.
"Ngươi có chú ý thấy không, rõ ràng linh khí yếu kém như vậy mà thực lực của bọn họ lại không hề kém hơn những luyện khí sĩ ở Cửu Châu, thậm chí còn mạnh hơn một bậc.
”Lý Thanh Sơn nói.
"Xem ra đây cũng là chỗ khác biệt của đại thế giới và tiểu thế giới, giống như sự khác biệt khi ở trong đất và trong nước vậy, trong nước càng dễ nổi sóng gợn hơn.
Nhưng mà cũng tốt, nếu mà mạnh hơn chút nữa thì không dễ làm rồi.
”Cố Nhạn Ảnh nói, điểm khác biệt cơ bản giữa thế giới này và Cửu Châu là sức mạnh của cá nhân vẫn chưa hoàn toàn vượt qua sức mạnh của đoàn thể.
Nếu là ở Cửu Châu, tất cả phàm nhân gộp lại đều không thể thương tổn được một sợi tóc của Lý Thanh Sơn.
Nhưng trong thế giới này còn tồn tại một khả năng khác.
"Đi thôi, chúng ta thay đổi cách chơi!"Keng keng keng keng!Gác chuông phát ra tiếng kêu dồn dập, các thợ mỏ mặt xám mày tro ngửa đầu lên nhìn, đây là tiếng chuông triệu tập, đã lâu lắm rồi chưa từng vang lên.
Trên quảng trường ở trung tâm thành trấn có xây một cái đài cao bằng gỗ, là nơi cử hành những lần tập hợp cỡ lớn, nếu như vào ngày lễ tết thì còn có thể đến đây nghe tuồng, hiện tại chỗ này đang bị đèn đuốc chiếu sáng trưng.
Một đống người bị trói chặt quỳ gối trên đài cao, xung quanh là một đám kiếm khách yên lặng không nói gì, bóng dáng dập dờn trong ánh lửa, lộ ra sát khí nguy hiểm.
“Các ngươi là người của Thần Viên sơn trang, vì sao lại đánh lén chúng ta! Bạch Viên Vương bảo các ngươi làm thế sao?”Một người nam nhân ăn mặc quần áo đẹp đẽ quý giá ngẩng đầu hoảng sợ hỏi, cách đây không lâu, hắn còn đang ở trong nhà thoải mái hưởng thụ tiệc tối, bây giờ đã trở thành tù nhân, dựa vào tu vi Tiên Thiên tầng thứ hai của hắn, sao có thể là đối thủ của hơn mười cao thủ Tiên Thiên chứ, trong đó có một vài người có danh hào mà hắn vô cùng quen thuộc, cho dù đến Phi Mã Thành thì cũng sẽ là tân khách tòa thượng, sao lại đột nhiên ra tay với hắn chứ?“Không phải Bạch Viên Vương, là lão tử!”Một giọng nói từ trong bóng đêm truyền đến, nam nhân hoảng sợ quay đầu lại nhìn, bên trong bóng đêm có hai vệt sáng vàng cam lóe lên, nhanh chóng bước lên đài cao, các kiếm khách đồng loạt cúi đầu:“Vương gia!”Nam nhân mở to mắt, người đến không phải là Bạch Viên Vương như trong tưởng tượng, mà lại là một người nam tử cường tráng có cánh tay dài qua đầu gối, không thể phân biệt ra được tu vi cụ thể, người kia đi đến trước mặt hắn, nghiêng đầu hỏi:“Ngươi chính là người đứng đầu nơi này?”“Ngươi.
Ngươi là ai?”Lý Thanh Sơn đứng thẳng người dậy, hỏi xuống dưới đài đang ầm ĩ:“Các ngươi có biết ta là ai?”Không có ai dám trả lời, họ chỉ là thợ mỏ đê tiện nhất.
Cho dù chỉ là một tên đốc công nho nhỏ thì cũng có thể tùy ý quất đánh họ, mà hiện tại, đến cả Mã quặng chủ cao không thể với cùng đã phải thành thật quỳ gối ở đằng kia.
“Ta là Lý Thanh Sơn.
”Giọng của Lý Thanh Sơn cũng không quá to, nhưng lại truyền vào lỗ tai của từng người một cách rõ ràng, sau đó theo mỗi một câu hắn nói ra, mỗi một lần phất tay của hắn, ở dưới dần dần sôi trào, mấy nghìn đôi mắt nhìn chằm chằm lên đài cao, dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, nam nhân có dáng vẻ vô cùng khác thường kia giống như tỏa ra một ma lực thần nào đó, chỉ ra một con đường thông thiên.
Đúng như những gì Cố Nhạn Ảnh nói, Nhưng người này sẽ càng dễ thích ứng với suy nghĩ của hắn hơn những tên kiếm khách kia, dựa theo cách giải thích của nàng thì quần thể đã có được lợi ích sẽ không có tính cách mạng bằng những giai cấp bị áp bách.
Cho nên họ phải phát động quần chúng, ỷ lại quần chúng, bắt đầu từ quần chúng để xâm nhập vào quần chúng.