Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1945 - Chương 1956: Đến Thật Sao?

Chương 1956: Đến Thật Sao?

“Lý Thanh Sơn nói ta không phải “thiên hạ đệ nhất” thì cũng thôi.

Đám vô dụng các ngươi mà cũng dám khoa tay múa chân với ta?”Cố Nhạn Ảnh vượt qua mấy người kia, nhấc chân bước về phía trước, mặt nạ phi ưng tỏa ra uy nghiêm khốc liệt.

Giáp sĩ tự động tách ra hai bên, trong lòng cũng vô cùng chấn động, bọn họ vốn dĩ có chút không ủng hộ người sáng lập Thiên Hạ Hội thần bí lãnh khốc này, hiện tại mới coi như là tâm phục khẩu phục, sức mạnh này người thường làm sao có thể địch nổi chứ?Thấy nàng bước từng bước một đến gần, một kiếm khách tự nhận là khinh công lợi hại, nhún người bay thẳng lên mái hiên.

Cố Nhạn Ảnh cũng không thèm nhìn, vung thiết phiến lên, hắn lập tức ngã từ trên mái hiện xuống, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn, đã không giống hình người.

Các kiếm khách còn lại đều sợ đến mức bắp chân quíu vào nhau, không có can đảm để chạy trốn, một kiếm khách quỳ phịch xuống đất, liên tục dập đầu:“Hội thủ tha mạng, ta.

ta chỉ là đột nhiên ngu xuẩn, sau này sẽ không dám nữa!”“Ta tin các ngươi chỉ là đột nhiên ngu xuẩn mà thôi.

”Cố Nhạn Ảnh bình tỉnh nói, nếu không bị thiên ý tối tăm ảnh hưởng, có lẽ mấy người này sẽ không đến mức như thế, ngay lúc các kiếm khách nảy sinh ra một chút hi vọng thì:“Nhưng quân pháp vô tình!”Giọng nói của nàng từ mùa xuân ấm áp đột ngột tiến vào mùa đông giá rét, gần như thay đổi thành một người khác:“Giết!”Lý Thanh Sơn cảm thấy vô cùng thỏa mãn bước ra khỏi cửa động, linh khí ẩn chứa bên trong khu vực đất đai này đã bị hắn hấp thu hoàn toàn, Viên Ma Biến cũng tăng thêm một tầng, hiện tại hắn đang vô cùng chờ mong thần thông Viên Ma thứ nhất của hắn, nghênh đón hắn lại là một loạt tiếng hoan hô.

Lý Thanh Sơn nhìn xung quanh, thấy rất nhiều giáp sĩ đều dính máu:“Đến thật sao?”“Cảm ơn!”Cố Nhạn Ảnh thành khẩn nói, hắn vốn có thể tự chấp chưởng đại quân, độc chiếm phần sức mạnh này.

“Chỉ có phân công mới có thể hợp tác, không cần khách sáo.

”Lý Thanh Sơn hơi mỉm cười, quát to với các giáp sĩ:“Mấy người các ngươi, ai đã đích thân giết kẻ phản bội?”“Ta.

Ta giết một tên!”“Ta cũng giết một tên!”“Ta giết nửa tên!”“Thằng ranh ngươi không thành thật rồi, nửa tên là tính kiểu gì thế hả?”Lý Thanh Sơn cười nói, làm cho mọi người cười ầm lên.

“Ta chém một phát, tên kia đã sắp chết rồi, tại lão Ngũ cứ nhất định muốn chém thêm một đao nữa!”“Tiểu Lục ngươi nói bậy rồi, ta thấy mạng tên kia cứng lắm, ngươi chém nhát đó chắc chắn không giết được hắn!”“Các đồng chí, đồng chí lão Ngũ nói đúng đó, nhất định không được quên bổ đao, sau này gặp được kẻ địch đừng ngại chém thêm vài nhát.

Hôm nay chỉ cần có chém người ta đều sẽ thưởng! Không có cũng đừng tiếc nuối, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội!”Các giáp sĩ không có cảm giác khó chịu vì lần đầu tiên giết người, ngược lại càng nhiệt huyết sôi trào hơn.

Cố Nhạn Ảnh cười lắc đầu, nếu để tên này làm tướng quân, sĩ khí có được chắc chắn sẽ hơn xa nàng.

Lý Thanh Sơn vung tay lên:“Các tiểu tử, đã đến lúc xuất phát rồi, thiên hạ là của chúng ta!”Đại quân xuất phát, gần trăm con thuyền lớn nhỏ xuôi dòng mà xuống, một con thuyền lớn bọc sắt làm kỳ hạm, phá vỡ vụn băng mở đường.

Trên cột buồm cao cao treo mười mấy cái đầu người, không còn có ai dám coi thường vị “Hội thủ Thiên Hạ” này nữa, quân tâm càng thêm ngưng tụ.

Tiếng vượn rống đột nhiên vang lên, không có chút sầu bi nào, tràn ngập hào hùng rong ruổi thiên hạ.

Thiên hạ có ta sẽ khác.

Hai bên bờ con sông lớn có rất nhiều thành trấn thôn xóm, không cần phải nói, từ thành chủ đến thôn trưởng đều là do người họ Mã đảm nhiệm, Lý Thanh Sơn sẽ không bỏ qua cơ hội làm mồi lửa cách mạng lan rộng, gặp thành phá thành, gặp thôn vào thôn, không biết đã mở đại hội công thẩm bao nhiêu lần, cũng không biết đã xử lý bao nhiêu người họ Mã.

Mã gia thật sự đã làm quá nhiều việc ác, bọn họ đã đi qua nhiều nơi như thế này rồi, lại không tìm được một người nào làm việc thiện tích đức, việc ác chồng chất thành đống, nhìn đầu rơi xuống đất, giết cực kỳ thoải mái.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả người họ Mã đều đáng chết, Lý Thanh Sơn cũng không làm mấy chuyện như giết sạch cả nhà, nhưng chắc chắn là sẽ xét nhà.

Trải qua một mùa đông, đại quân đang thiếu lương lực, nếu thiếu cái gì, tất cả đều dùng tiền mua sắm ngay tại chỗ, không lấy của dân bất cứ một đường kim sợi chỉ nào.

Hai chữ “Hiệp Vương” thật sự lan truyền ra bên ngoài, hơn nữa còn đường đường chính chính.

Lúc đại quân xuất phát, cả thành đều sẽ vui vẻ đưa tiễn, mỗi người đều cảm động rơi nước mắt, hơn nữa còn có rất nhiều người gia nhập vào Thiên Hạ Hội, đi chưa được vài dặm mà đội tàu đã lớn mạnh lên gấp đôi, có thể thấy bọn họ được lòng người ủng hộ rất nhiều.

Cho dù kiếm khách có khó chịu với Lý Thanh Sơn thế nào thì bây giờ cũng không khỏi cảm thán:“Từ xưa đến nay, chưa bao giờ nghe nói qua có bất cứ đại ma đầu gây họa loạn cho võ lâm nào có thể làm ra loại chuyện này, cho dù những người đó có võ công cao cường đến mức nào, quyền thế cao đến đâu cũng đều tràn ngập tư tâm và tư dục, không đúng, cho dù là người trong chính đạo thì không phải cũng là thế sao? Có lẽ làm như thế mới có thể gọi là hành hiệp trượng nghĩa!”Một ít tinh hóa biến thành ngọn lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ, mà cùng lúc đó, ở phía Bắc vẫn còn trong trời đông giá rét.

Bình Luận (0)
Comment